Để che mắt người khác, dù hành lý của hai người trông xếp to đùng nhưng bên trong chỉ đựng chăn bông và quần áo bông, khi ngồi lên vẫn khá thoải mái.

Tuy vậy, đến trấn Bình An, Lý Nhược vẫn bị đau mông ê ẩm, cái cảm giác như bị xóc đến sắp rã người.

Từ trấn đến thôn Tiến Lên còn phải đi một đoạn nữa, nhưng lần này họ không may mắn thế, không còn máy kéo chở họ chỉ có thể đi bộ.

Đội trưởng mỗi đội đều dắt một xe bò đến đây đợi, Lý Nhược Lan trực tiếp đến chỗ đội trưởng đội Thắng Lợi báo danh, rồi đặt hành lý lên xe bò.

Lý Nhược Lan tranh thủ lúc chưa xuất phát, vội vàng hoạt động một chút, rồi lại đi toilet với Tần Uyển và Chu Thắng Nam, khi về cô vội uống mấy ngụm nước linh tuyền, lúc này mới thấy toàn thân nhẹ nhõm, thoải mái hơn không còn đau đớn nữa.

Đặng Minh Hạo cũng uống mấy ngụm khôi phục thể lực.

Còn những người khác thì không được tốt như vậy, nghe không có xe ngồi, ai nấy đều bức bối, mặt đều xanh lét.

Đặc biệt là Lý Oánh Oánh, suýt nữa khóc luôn.

Lần này phân về đội Thắng Lợi tổng cộng có mười một người, ngoài nam nữ chính, nữ phụ, và vợ chồng họ ra, thì còn có Chu Thắng Nam, Trịnh Phương Hoa, Lưu Khôn Minh và hai người ngồi toa khác là Thẩm Nghĩa và Quý Hồng Quân.

Lý Nhược Lan liếc nhìn hai người này một cái, phát hiện hai người này thân hình cao lớn khỏe mạnh, lưng thẳng tắp, không giống người thường, trông giống quân nhân.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Nhược Lan, hai người đều nhìn về phía cô.

Lý Nhược Lan cười với họ, rồi thu hồi ánh mắt.

"Đẹp không?" Giọng Đặng Minh Hạo khó chịu, hơi chua vang lên bên tai.

Lý Nhược Lan: "..."

"Anh làm gì vậy? Em chỉ thấy hai người đó giống quân nhân thôi, ghen vô cớ gì chứ?" 

Lý Nhược Lan buồn cười nhìn Đặng Minh Hạo đang toát ra vẻ ghen tuông, cáu kỉnh.

"Quân nhân cũng không được nhìn, em chỉ được nhìn anh thôi." 

Đặng Minh Hạo bá đạo vẫy tay, thừa lúc không ai để ý, ôm eo Lý Nhược Lan một cái, rồi nhanh chóng buông ra.

Lý Nhược Lan cười cười gật đầu: 

"Vâng vâng vâng, nghe lời anh hết."

Mọi người đều đến đầy đủ, hành lý xếp xong, đội trưởng Vương Đại Hữu lái xe bò lắc lư đi về phía trước, tám người bọn họ đi theo.

Đặng Minh Hạo đi bên cạnh Vương Đại Hữu, móc ra một điếu thuốc đưa cho ông ta, còn lấy diêm ra giúp ông ta châm, mình cũng hút một điếu, rồi bị Lý Nhược Lan khẽ liếc mắt nhắc nhở.

Lý Nhược Lan không thích ngửi mùi thuốc, Đặng Minh Hạo tuy hút thuốc nhưng không nghiện, nên Lý Nhược Lan cũng không quản nhiều.

"Đội trưởng, chúng tôi mới đến, tình hình đại đội thế nào? Có thể kể cho chúng tôi nghe không?" 

Đặng Minh Hạo cười cười thăm hỏi.

Đội trưởng cười hai tiếng, hút một hơi thuốc rồi mới  nói: 

"Cậu yên tâm, đại đội ta hai năm nay đều được đánh giá là đội sản xuất tiến tiến, năm nào đến cuối năm cũng được chia thịt, chỉ cần các cậu chịu khó làm, sẽ không bị đói."

Đông Bắc cái gì cũng không nhiều, chỉ có đất là nhiều, nên lương thực đổi công điểm cũng khá nhiều, ít nhất nhiều hơn nơi khác một chút.

Ở đây mỗi ngày sáu bảy công điểm, có thể tự nuôi sống bản thân, nếu đủ công điểm, cuối năm không những được phát lương thực, còn có thể được một ít tiền.

Đặng Minh Hạo cười gật đầu, khen vài câu.

"Thế chỗ ở của chúng tôi thì sao? Chúng tôi mười một người, có thể mỗi người một phòng không?"

Đội trưởng nhìn anh lắc đầu: 

"Điểm thanh niên trí thức chỉ có sáu phòng, ban đầu chỉ có bốn phòng, đây còn là để đón các cậu đến, gấp rút xây thêm hai phòng, vừa khéo một phòng dành cho đồng chí nam, một phòng dành cho đồng chí nữ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play