Lý Nhược Lan cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng đây là lần đầu gặp mặt, ác ý của Quách Tiểu Nhã với Tần Uyển quá lớn, khiến Lý Nhược Lan không thể không suy nghĩ nhiều.

Nếu đúng là như vậy thì thú vị thật.

Nữ chính xuyên không từ tận thể đến, còn cô và Đặng Minh Hạo là xuyên không vào truyện, kết quả lại gặp phải Quách Tiểu Nhã trùng sinh.

Xuyên không, xuyên sách, trùng sinh, tất cả đều tập hợp đủ. Thú vị thật!

Ở lúc Lý Nhược Lan đọc tiểu thuyết, nhân vật trong truyện là cô và Đặng Minh Hạo chỉ là nhân vật phụ như phông nền, trong cả truyện cũng chỉ được nhắc đến một hai lần.

Vợ chồng họ ở ngoài tình tiết chính, nên Lý Nhược Lan không tránh né nam nữ chính, dù sao ở đâu cũng là sống, ở bên cạnh nam nữ chính còn có thể xem kịch vui.

Bây giờ nam nữ chính còn chưa bắt đầu tình yêu của họ, đã chen vào một Quách Tiểu Nhã trùng sinh, những ngày tới chắc sẽ không buồn chán.

Được xem chuyện tranh giành của nam nữ chính và nữ phụ từ khoảng cách gần, nghĩ thôi đã thấy hào hứng, thú vị.

Tần Uyển thực sự không hiểu ác ý của Quách Tiểu Nhã với mình từ đâu ra, cô cũng không muốn dính dáng nhiều với Quách Tiểu Nhã nên đi qua bên này muốn đổi chỗ với họ.

Chu Thắng Nam và Trịnh Phương Hoa rõ ràng là quen nhau, hai người đều không muốn tách ra, nên từ chối Tần Uyển 

Cuối cùng Tần Uyển đặt ánh mắt lên Lý Oánh Oánh, mở lời hỏi Lý Oánh Oánh có muốn đổi chỗ không.

Lý Oánh Oánh nhìn sang bên đó một cái, lập tức thấy bên đó có nhiều thanh niên trí thức nam ngồi, mà trên tay đều đeo đồng hồ, cô ta do dự một chút rồi đồng ý.

Tần Uyển thở phào nhẹ nhõm, đổi chỗ với Lý Oánh Oánh,chỗ ngồi này ngồi đối diện Lý Nhược Lan.

Lý Nhược Lan cười với nữ chính:

 "Chị cũng đến đội Thắng Lợi phải không? Em là Lý Nhược Lan."

"Đúng vậy, tôi tên là Tần Uyển, rất vui được gặp mọi người ở đây."

Tần Uyển cười một cách hào sảng, thoải mái, nói với mọi người.

Khi đọc tiểu thuyết, Lý Nhược Lan rất thích nữ chính này, quan điểm sống của nữ chính Tần Uyển rất đúng đắn, hơn nữa dù không có nam chính, nữ chính vẫn rất giỏi giang.

Biết sẽ xuyên không vào truyện, Lý Nhược Lan đã nghĩ tới việc làm bạn tốt với Tần Uyển, dĩ nhiên, nếu không thể thì cô cũng không ép buộc, sống tốt cuộc sống nhỏ của mình mới là quan trọng nhất.

Sau đó,mọi người im lặng nghỉ ngơi không ai nói chuyện nữa, Lý Nhược Lan gục xuống bàn nhỏ, ý thức chìm vào không gian, xem gà vịt ngỗng trong không gian rồi không tự giác thiếp đi.

Qua tầm khoảng ba bốn tiếng, trong tàu đã có người lần lượt lấy đồ ăn ra ăn, ngửi thấy hương thơm thức ăn, Lý Nhược Lan cũng thấy bụng mình hơi đói.

Cô vươn vai vừa ngồi dậy, Đặng Minh Hạo đã hỏi: 

"Có muốn ăn chút gì không?"

"Đợi lát đã, em ra ngoài một chút." 

Lý Nhược Lan muốn đi toilet, Đặng Minh Hạo gật đầu, giữ chỗ cho Lý Nhược Lan, khi cô vừa ra ngoài đi được vài bước, đã nghe thấy phía sau có một bà già đang kêu la ôi ối.

Ngoảnh đầu nhìn, thấy Đặng Minh Hạo đang kéo cánh tay một bà già, rồi một mình chiếm hai chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn bà già.

“Ôi trời ơi! Ta nói cậu thanh niên này, còn là thanh niên trí thức xuống quê, sao lại không biết kính già yêu trẻ thế? Có chỗ trống, ta ngồi một chút, làm sao?”

“Vì sao tôi không có đạo đức? tôi nói cho bà biết, tôi không những dám động tay với bà, tôi còn dám ném bà ra ngoài, không tin bà cứ thử xem.”

Đặng Minh Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm bà già định làm ầm.

Người hung dữ sợ kẻ liều mạng, bà già thấy Đặng Minh Hạo thật sự nắm chặt tay giơ lên đỉnh đầu, nhớ tới lực kéo của anh lúc nãy, lập tức lủi một bên, không dám động đậy nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play