“Đợi vài ngày yên ắng lại, chúng ta đi dùng hết tem phiếu, anh dẫn em đến bách hóa mua sắm cho thỏa thích.”

Đặng Minh Hạo yêu chiều hứa với cô.

Lý Nhược Lan mỉm cười đầy thâm ý:

"Mong ước trước đây, giờ cuối cùng cũng thành hiện thực, không dễ dàng gì!"

Nói xong liếc mắt nhìn Đặng Minh Hạo.

"Trước đây làm em chịu thiệt rồi, bây giờ em muốn mua gì thì mua, anh chỉ xách đồ thôi, tuyệt đối không nói thêm lời nào."

Đặng Minh Hạo cười làm lành.

Qua hai ba ngày yên ắng, không biết sao bầu không khí Kinh thị bỗng nhiên căng thẳng hẳn, mọi người trên đường bước đi đều vội vã.

Đặng Minh Hạo và Lý Nhược Lan ngồi xe buýt vào bách hóa trong thành phố, thấy cảnh này đều không nói gì.

"Tem phiếu linh tinh chúng ta không thiếu, hôm nay mua hết những thứ này, người ta có gì em cũng có."

Đặng Minh Hạo nhe răng cười với Lý Nhược Lan.

Lý Nhược Lan nói: "Đồng hồ chúng ta có rồi, còn radio và xe đạp, đợi xuống nông thôn rồi mua.

Đặng Minh Hạo hơi khó hiểu hỏi:

 "Sao vậy? Mua hết luôn không tiện sao? Lúc đó cho thẳng vào không gian, cũng không chiếm chỗ, mang đi được luôn."

"Thời đại này xe đạp cũng phải đăng ký biển số, phải có chứng nhận mua hàng, rồi đến sở quản lý xe ở địa phương đóng dấu sắt vào xe đạp, giống như đăng ký biển số vậy, sau đó mới được lên đường, không thì là xe lậu, lúc đó bị phát hiện sẽ rất phiền phức."

Lý Nhược Lan giải thích cho Đặng Minh Hạo.

Đây cũng là kiến thức Lý Nhược Lan học được từ tiểu thuyết.

"Ra là vậy, nghe lời vợ hết, em bảo làm sao chúng ta làm vậy." Đặng Minh Hạo nói.

Bách hóa ở thành phố hàng hóa rất đầy đủ, Lý Nhược Lan kéo Đặng Minh Hạo, mỗi người mua trước mấy bộ quần áo, xuân hạ thu đông đều có, còn có áo len quần len, áo khoác giày da.

Sau đó mới đi xem kỹ, gặp cái gì chưa có thì mua, dù sao họ nhiều tiền nhiều tem phiếu.

Gặp chỗ bán rượu Mao Đài, Đặng Minh Hạo dùng luôn tất cả tem phiếu rượu, mua mười hai chai Mao Đài, một chai năm đồng.

Sau đó thấy chỗ bán bánh, hai người dùng hết tem phiếu bánh kẹo trong tay, mua bánh đậu xanh, bánh hạt dẻ, bánh đào giòn, bánh bông lan các loại, cộng lại hơn hai mươi cân.

Còn tem đường dùng để mua đường đỏ, đường trắng, mỗi thứ mười cân, kẹo sữa Đại Bạch Thố và kẹo trái cây cũng mua một ít.

Mua nhiều đồ như vậy, hai người ra ngoài một lúc tìm chỗ không người rồi để hết vào không gian, lát sau hai vợ chồng lại vào mua thêm đồ khác.

Hôm nay hai người đều mặc quần đen áo sơ mi trắng, trông như vợ chồng son mới cưới, người ta thấy họ mua nhiều đồ như vậy, chỉ nghĩ là hai người đến mua đồ cưới, ngoài việc nhìn thêm vài lần ra, cũng không để ý lắm.

Đi lại nửa ngày nữa, cuối cùng dùng gần hết tem phiếu sinh hoạt, hai người đi đến nhà hàng quốc doanh, ăn một bữa no nê.

"Từ ngày mai chúng ta phải đi hết các nhà hàng quốc doanh xung quanh, cố gắng mỗi nhà hàng mua 20 bánh bao thịt, 20 bánh nướng, 20 bánh bao chay. Mua xong những thứ này để hết vào không gian, khi xuống quê, không muốn nấu ăn thì có thể ăn mấy thứ này."

Lý Nhược Lan nói với Đặng Minh Hạo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play