Rời khu phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện, kết toán hóa đơn, chửi bệnh viện tham lam, chửi cảnh sát keo kiệt không thanh toán tiền hộ mình. Khi ra viện mới thấy mình hơi vội rồi, chẳng có ai tới đón, tuyết rơi nhiều ngày vừa mới dừng, mà tuyết dừng trời càng lạnh, ngoài kia tuyết vẫn đóng thành băng chưa tan kìa, bắt xe khó lắm. Ngó nghiêng một lúc quả nhiên chả có taxi mà bắt, Soái Lãng đành bực bội cuốc bộ, trong lòng không khỏi cảm xúc ngổn ngang.
Cuộc đời ai cũng có thời khắc tỏa sáng, Soái Lãng thấy nếu coi mình là kẻ lừa đảo thì thời khắc rực rỡ nhất chính là mười ngày trước lừa trọn một ổ. Đáng tiếc là không được tận mắt thấy Từ Trung Nguyên nổi điên, không nhìn thấy Viễn Thắng sụp đổ, càng không thấy Lưu Nghĩa Minh hồn xiêu phách lạc. Trừ Trâu Hiểu Lộ ra, những người còn lại y chẳng ngại nhìn cả đám đó tán gia bại sản, nhà tan cửa nát, con mẹ nó, thế mới hả chứ.
“Này ... Soái Lãng.”
“Này, Soái Lãng vờ không nhìn thấy à? “ Có người khó chịu gọi.
Soái Lãng nghe thấy giọng nói quen thuộc quay đầu lại nhìn thấy Phương Hủy Đình đẩy xe đạp, y cũng chẳng cười nói gì, nhớ tới cái ngày ở bệnh viện coi mình như tên lưu manh côn đồ giáo huấn một chập rồi đuổi đi, qua lại đã lâu, có chút sợ em gái nghiêm túc này, hai người bây giờ có thể nói là gì đây?
Phương Hủy Đình đẩy xe tới, mặc áo phao đỏ rực, đầu búi tóc gọn gàng, không mặc cảnh phục, trông có thêm vị nữ nhân, thấy Soái Lãng đứng đần ra, co chân đá luôn: "Chị đây tuy xinh đẹp cũng không cần nhìn như thế chứ?”
Móa, Soái Lãng suýt chửi bậy, mặt vặn vẹo, em gái ngốc này tự tin quá đáng rồi đấy, vậy mà y lại còn không dám bới móc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play