Ngày hôm đó với rất nhiều người mà nói là một ngày mây đen sầu thảm, tâm tình ai nấy như bầu trời xám xì của thành phố Trung Châu, mây đen tích lâu ngày, rốt cuộc đến trưa có tuyết lả tả rơi xuống. Tuyết không trắng mà màu xám, vì nó ngưng kết bụi bẩn và ô nhiễm của cả thành phố, khiến thành phố tuyết rơi càng phủ thêm một sắc thái u buồn.
4 giờ, một chiếc xe việt dã lắp xích chống trượt đi trên lớp tuyết mỏng, đỗ lại bên đường, Soái Thế Tài nhìn phương hướng, lại đi thêm lúc nữa, quay đầu nhìn con gái tay cầm kẹo tay cầm chocolate, đôi mắt ấm áp hạnh phúc, xoa cái đầu tròn tròn: "Nghe lời mẹ đấy, cha về ngay.”
“Cha toàn lừa người ta, lúc nào cũng là con ngủ rồi cha mới về.” Soái Anh năm nay bảy tuổi rồi, không dễ bị lừa, tin cha thà ăn thêm vài miếng chocolate còn hơn.
Soái Thế Tài cười, nói với người vợ trẻ vài câu, tay xách đồ xuống xe đóng cửa lại, cẩn thận ấn khóa điện tử. Men theo đường nhỏ tới một căn nhà cấp bốn, thuận tay lấy một que sắt ra, lách tách mở khóa đi vào trong sân.
Những kiến trúc không phép thế này dọc theo đường sắt rất nhiều, nơi này còn là ngoại ô, tụ tập lượng lớn nhân khẩu ngoại lai, bọn họ chỉ cần chỗ che thân tạm bợ thôi. Nhà làm bằng gạch vỡ gói nát, mái thì là tấm tôn mỏng, không thì chất lá khô, vải bạt che mưa, nhìn kiểu vải bạt thì biết ngay trộm vật tư trên tàu. Nhiều nhà dụng cụ còn lấy đường ray làm ra, sống gần núi ăn nhờ núi, sống gần sông kiếm từ sông mà, bất kể cuộc sống gian nan tới đâu, không thể phủ nhận trí tuệ của quần chúng luôn vĩ đại, luôn tìm ra cách sinh tồn.
Nếu ai nghĩ rằng chỉ ở chốn lầu cao xa hoa mới có trí tuệ, ở nơi rách nát chỉ toàn kẻ ngu ngốc thì sai lầm rồi.
“Có ai không?” Soái Thế Tài gọi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play