Hạ Bội Lan không biết quá nhiều, lai lịch về Soái Lãng thì cô báo cáo rồi, nên chỉ có thể kể mấy chuyện y giở trò lưu manh lừa ăn lừa ở, còn dẫn cả đám bạn theo ăn uống miễn phí ...
Nhâm Quan Triều đan hai tay vào nhau: "Tiểu Hạ, em thử nói cảm nhận của mình xem, nói thật với em, tôi hiện không có cách nào, nếu là phú hào hay là người chính phủ, kể cả là danh nhân minh tinh, tôi không có cách này thì sẽ có cách khác, nhưng đối với người này sao tôi cứ có cảm giác đao thương bất nhập, không biết bắt đầu từ đâu.”
Hạ Bội Lan cười đồng cảm, tên vô lại đó không chỉ đao thương bất nhập mà còn thủy hỏa bất xâm, Từ gia hai lần thất bại, giờ muốn tìm y càng khó: "Tổng giám đốc, tôi thấy bắt người không phải cách hay, nếu không có trong tay y, chúng ta có giữ y cũng vô ích ... Nếu trong tay y, nếu ép quá y giao cho cảnh sát, chúng ta cũng chẳng được gì còn tốn công sức.”
“Ý em là, chúng ta nên thong thả tính kế lâu dài?”
“Vâng, chúng ta ép càng mạnh thì y chạy càng nhanh, nếu để y coi chúng ta là kẻ thù, khi đó thì rắc rối rồi, ít nhất giờ chưa tới mức trở mặt mà.”
“À, có lý lắm, em nói biện pháp của em xem.” Nhâm Quan Triều tán thưởng, giọng điệu hàm ý chân thành thỉnh giáo.
Hạ Bội Lan nhoẻn miệng cười, thêm tự tin kiến nghị: "Kỳ thực trong tất cả các nhà, chúng ta ít cần phải vội nhất, cả APTX lẫn Từ gia đều là người ngoài, xa lạ với Trung Châu. Còn chúng ta có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, dù Soái Lãng có lấy được thật, y cũng không đổi ra được tiền mặt, đến khi chúng ta xác định chắc chắn rồi ra tay cũng không muộn. Kể cả khi đó là APTX hay Từ gia, chúng ta vẫn có thể đoạt về, hiện giờ chưa xác định được đổi thủ, tội gì chuốc thêm kẻ thù?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT