Nếu là người khác nói câu này, Trâu Hiểu Lộ không coi ra gì, cô cũng rất tự tin vào trí thông minh của mình, nhưng đối diện là Soái Lãng, chỉ đành chấp nhận sự vô lý của y, lại thay đổi câu hỏi: “ Tôi xem rất nhiều lần đoạn video kia, tôi thấy tình cảm của Đoan Mộc Giới Bình với cha mẹ rất sâu sắc, tôi nghĩ trong quá trình trường thành của hắn có thời gian và địa điểm nào đó liên hệ với nơi cất giấu ...”
“Sai, đó là lối tư duy cảnh sát, nếu cách này mà đúng thì mọi chuyện sớm kết thúc rồi, cô có nhiều nguồn lực bằng cảnh sát à?” Soái Lãng cắt lời.
“Vậy thì tôi biết hành trình của Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu, tôi thấy chắc chắn có chỗ mà chúng ta bỏ sót, ví như bia không tên, hay cái tên Giang Thành Từ. Nói không chừng trong lời thoại của hắn có gợi ý.” Lần này Trâu Hiểu Lộ nói rất ngập ngừng, liên tiếp bị phủ nhận, cô không còn tự tin nữa rồi.
“Sai.” Soái Lãng vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.
“Lại sai? Sai hết cả sao?” Trâu Hiểu Lộ thất vọng cùng không cam lòng.
“Sai hết, vì cô chưa hiểu một kẻ lừa đảo cao thủ là thế nào, kẻ lừa đảo bình thường mới tranh thủ sơ hở của người ta, còn cao thủ thì không sợ cô động não, cô càng động nào thì càng đi vào ngõ cụt. Kẻ lừa đảo cao minh không đi lừa kẻ ngốc, chỉ lừa kẻ thông minh.” Soái Lãng đưa ra một minh chứng: "Kết quả lần trước không cần nói lại chứ hả, đám Hoàng Tông Thắng, Lưu Nghĩa Minh có kẻ nào không thông minh, không gian trá, không lọc lõi? Vậy mà cái bí mật Giang Thành Từ lại do Đại Ngưu là thằng ngốc nghĩ ra, rốt cuộc ai hơn?”
Trâu Hiểu Lộ không nói được lời nào, sự thực hơn ngàn lời hùng biện mà, cô nản chí: "Vậy nếu tất cả đều là sai thì như thế nào mới là lối suy nghĩ đúng đắn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT