“Lão Soái, anh luôn chú ý tới Đoan Mộc Giới Bình, nhưng anh lại sơ suất với con mình rồi, đừng quên có thể bắt được Đoan Mộc Giới Bình đều là công của con trai anh. Sao anh biết cậu ta không phải là người đầu tiên biết điều đó, cuộc nói chuyện đó, Đoan Mộc Giới Bình nói cho một mình cậu ta.” Trịnh Quan Quần nghiêm giọng nói.
“Đừng có mà vớ vẩn, công tác bảo mật của chúng ta xưa nay luôn là càng che đậy càng bị lộ, cái cuộc nói chuyện đó không biết đã tới tay bao nhiêu người rồi. Các anh khỏi giấu tôi, tưởng tôi không biết lai lịch Từ gia à, anh dám nói con cháu họ giàu có như bây giờ không phải do trưởng bối năm xưa chiếm đoạt tài sản của người khác không?” Soái Thế Tài hừ một tiếng, chất vấn: "Còn nữa làm sao Từ Tiến Đĩnh lại mò tới nghĩa trang Bắc Mang để rồi trúng độc, nếu cuộc nói chuyện của con trai tôi với Đoan Mộc Giới Bình được cảnh sát bảo mật tốt, hắn làm sao biết mà tìm tới?”
Đương nhiên câu trả lời là trong nội bộ cảnh sát có kẻ tiết lộ bí mật rồi, đây là bí mật ai cũng biết, không tin Lão Soái không hiểu, Trịnh Quan Quần bực mình mắng: "Dừng, đề tài này không thảo luận, Tiểu Thẩm, cậu nói thẳng đi, cái lão già ngoan cố này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thẩm Tử Ngang nói: “ Soái tiền bối, khả năng anh không quá hiểu con trai mình rồi, muốn đào mộ phải biết vị trí chính xác, lần nói chuyện cuối cùng đó chắc chắn lộ ra ngoài, người tìm kiếm không ít .... Có điều người tới tìm Giang Thành Từ sớm nhất theo miêu tả của quản lý nghĩa trang thì hẳn là Soái Lãng ... Theo quản lý đó nói, trừ Soái Lãng ra lần thứ hai còn có một người ăn mặc kiểu công nhân cho bà ta 500 đồng, muốn đem ngày Giang Thành Từ mua mộ sửa muộn đi một năm, nói là chuẩn bị bán với giá cao, bà ấy cũng làm theo ... Nhóm thứ ba mới là người bị hại.”
“À, nếu đúng là nó thì nó cũng chỉ nghe ngóng thôi chứ có lấy gì đâu.” Soái Thế Tài thản nhiên, ý nói nghe ngóng không có tội.
“Lão Soái, bây giờ tôi thấy anh ngày càng không giống cảnh sát nữa rồi? Anh giáo dục con cái thế nào vậy, biết tin tức không lập tức báo cho tổ chức, nếu không báo cho anh cũng được mà.” Trịnh Quan Quân hùng hổ chất vấn, có chút không chịu nổi cha con quái gở này.
Dè đâu Soái Thế Tài tương một câu: “ Nếu nó nói, sau đó giờ nằm kia là mấy cảnh sát thì các anh tính tội lên ai? Nếu không có anh nhiều lần kéo nó vào vụ án này, nó có dính líu sâu như thế không, đến cuối cứ có chuyện gì xảy ra lại đổ lên đầu con tôi là sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play