Trình Quải một lần vào tù thì gan nhỏ hơn hẳn, biết sợ rồi, nên cứ lo thon thót: “ Mẹ nó, lần cuối cùng tao giúp mày đấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, La Sách nói hắn chỉ bám theo một lúc mà mấy chục xe cảnh sát chặn đường cao tốc, giờ hắn còn chưa thoát.”
“Không sao, không sao đâu ... Tao đảm bảo với mày sau này sẽ không có chuyện thế này nữa.” Soái Lãng khoác vai thằng béo an ủi.
Xe đã tới, Đại Ngưu hô lớn rút quân, không ít nhân viên làm việc ở tòa nhà Phong Nhạc Viên tránh xa đám người bọn họ. Soái Lãng đi chính giữa oai phong như đại tướng quân, chuẩn bị lên chiếc xe cuối cùng, không ngờ một chiếc Volkswagen ở đâu phanh két bên cạnh, một cô gái thò đầu ra gọi: “ Lên đi, xe đó chật rồi.”
Thấy đó là em gái xinh đẹp, đám lưu manh huýt sáo ầm ĩ, không thì học sói tru, giục Soái Lãng mau mau. Soái Lãng vẫy tay tiễn đám anh em đi trước mới lên xe của Trâu Hiểu Lộ, còn đang dương dương đắc ý, không ngờ xe vọt một phát làm y trượt người xuống ghế, tốc độ cực nhanh phóng ra đường lớn rồi mới giảm tốc độ dần.
Trâu Hiểu Lộ không hỏi Soái Lãng đi đâu, mặt lạnh nói: "Dám lên xe tôi, không sợ tôi xử anh à?”
“Ông chủ cô thua rồi, cô cũng sắp lo mình chưa xong, còn muốn làm gì tôi.” Soái Lãng sợ đe dọa à, nực cười.
“Anh ác quá đấy, anh không dám lấy tiền của Đoan Mộc Giới Bình, vì kiếm một triệu này mà anh hại bao nhiêu người như thế, anh không sợ hậu họa à?” Trầu Hiểu Lộ nhìn Soái Lãng vẫn ôm túi tiền kia, tức tối nói: “Lương tâm anh không cắn dứt à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT