Soái Lãng vẫn nhai, nhưng nuốt xuống thì thấy khó khăn rồi, vì cả đám lại nhìn y, gượng gạo nói: “ Các vị lão đại, đừng chơi người ta như thế, tôi không tìm được, mọi người xử lý tôi. Tôi tìm về được, chẳng may mọi người chia chác không đều, vẫn xử lý tôi, chuyện này làm sao tôi dám nhận, tôi vẫn muốn sống thêm vài ngày nữa.”
“Không nghiêm trọng thế đâu chàng trai, ở đây ai cũng hiểu chuyện cả, thứ đó có tồn tại hay không còn chưa chắc cơ mà, có nghĩa chỉ cần tận lực là được rồi.” Hoàng Tông Thắng vỗ về.
Trần Kiện vỗ ngực tỏ vẻ hào sảng: “Tiểu huynh đệ, gây khó dễ với cậu cũng là tức là gây khó dễ với tôi, cậu cứ báo danh tôi ra.”
Từ Tiến Đĩnh đâu chịu thua kém: “Tiểu huynh đệ lo gì chứ, cùng lắm tới Bắc Kinh với tôi, bằng vào sự thông minh của cậu, thế nào cũng kiếm chỗ đứng của mình, công ty tôi chào đón cậu ...”
Thế là cả đám vào hùa nâng Soái Lãng lên tận mây, y chỉ thấy rùng mình thôi, nhân vật nhỏ tham gia cuộc chơi lớn, chỉ có thể làm tốt thí chứ làm cái chó gì? Y ngu tới độ đó không, quanh co không nhận.
Lưu Nghĩa Minh thông qua vợ mình ít nhiều cũng hiểu Soái Lãng, khuyên: “ Soái Lãng, tôi biết cậu lo lắng được mất trong đó, chẳng lẽ không phải đó là lý do cậu mời tất cả tới đây, để tạo thành quan hệ kiềm chế lẫn nhau, ai gây bất lợi cho cậu, người khác không bỏ qua ... Soái Lãng, tôi biết cậu gan lớn chùm trời, đừng nói với tôi cậu không có biện pháp.”
Nói phát trúng tim đen luôn, Soái Lãng phải nhìn nón xanh ca ca với con mắt khác rồi, tiếp tục từ chối thế này e khiến người khác khó chịu, mất tình cảm: “Vậy tôi có điều kiện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT