Chẳng bao lâu đã tới nghĩa trang Bắc Mang, sương sớm bao phủ mảnh đất không lành hoang vu này, nhìn từ xa, bia mộ thấp thoáng, khiến người ta rờn rợn. Có điều nếu là người mang mục đích mà tới thì chẳng có gì phải sợ, vợ chồng Lưu Nghĩa Minh tìm quản lý nghĩa trang, bịa lý do hai người mới ở hải ngoại về muốn tìm mộ cũ, nhét cho ít tiền đi thằng vào trong.
Địa điểm chính là nơi này, Thịnh Tiểu San đã tra rồi, đi bộ ba km mới lên được đỉnh núi, hai ngôi mộ mới một lớn một nhỏ ở ngay trung tâm đỉnh núi. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh nghĩa trang, mặt trời vừa mới ló rạng, vài con chim lích rích kiếm ăn, dưới dân là lớp lá rụng, đi trên đó xào xạo.
Thịnh Tiểu San giải thích: “Đây là mộ chung của cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình chuyển từ thôn Giới Hà huyện Loan Sơn tới, ngôi mộ bia không tên phía sau là của Đoan Mộc Giới Bình, sau khi hắn tự sát, cơ cấu tư pháp giám sát hỏa thiêu.”
“ Anh biết mà.” Lưu Nghĩa Minh nhìn tâm bia vô danh: “Trước khi tự sát hắn gặp Soái Lãng một lần, đem hậu sự giao cho Soái Lãng, tới giờ anh vẫn còn chưa hiểu, vì sao Đoan Mộc Giới Bình lại muốn gặp kẻ địch của mình, gặp đã đành, còn đem hậu sự phó thác cho y ... Lạ hơn nữa là kẻ địch này lại cam tâm tình nguyện tổ chức ma chay cho hắn, em có nhìn thấu ảo diệu trong đó không?”
“Em thấy có gì ảo diệu đâu, Đoan Mộc Giới Bình là tên lừa đảo, hắn thực sự muốn lừa di thì chẳng bao giờ thất bại ... Ông chủ của anh không phải cũng bị hắn lừa à?” Thịnh Tiểu San tỏ ra chẳng mấy hào hứng với chủ đề này.
“Nào chỉ ông chủ của anh, phàm là cơ cấu tài chính có tiếng làm ăn với Đại Lục đều từng nộp học phí cho hắn. Nếu không hắn cũng chẳng trở thành kẻ thù chung của muôn nhà, chỉ có điều đáng tiếc cuối cùng hắn lại lật thuyền trong mương, làm loạn cả kế hoạch của chúng ta. Nếu không chỉ cần hắn và Thượng Ngân Hà sống mái với nhau, chúng ta sẽ có cơ hội bắt được hắn, giờ chỉ có thể dựa vào di sản của hắn vãn hồi tổn thất thôi. Bây giờ điều anh lo nhất không phải là tiền vào tay ai, mà là ở trong tay cảnh sát.”
Lưu Nghĩa Minh thở dài, vuốt lại tóc bị gió thổi rối, đi quanh ngôi mộ một vòng, suy nghĩ xem nên ra tay từ đâu: “San, em có thể an bài cho anh gặp Soái Lãng không, anh nghĩ có chuyện nên trực tiếp bàn với nhau thì hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play