Soái Lãng lơ mơ làng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ không ngờ đã 9 giờ hơn, nhận điện thoại một cái nghe thấy tiếng trạm trưởng, phòng nhân lực thông báo, toàn bộ nhân viên thực tập về báo cáo.
Trạm trưởng Cao bảo Soái Lãng thuận tiện đi nhận luôn tiền trợ cấp về, Soái Lãng đáp một tiếng rồi vội vàng rời giường, quần áo được Thịnh Tiểu San gấp gọn gàng trên bàn rồi, mặc qua loa lên, lúc định đi mới nhìn cô gái tóc xõa che hết mặt còn say ngủ. Lúc này nhận ra hậu di chứng một đêm phong lưu, toàn thân đau nhức, hai chân nhũn ra, thấy Thịnh Tiểu San ngủ mê mệt không nỡ đánh thức, quyến luyến hôn lên trán cô một cái, khép cửa mà đi.
Mệt, mệt bã cả người, Soái Lãng lên xe taxi còn ngủ thiếp đi, đến nơi tài xế đánh thức, dụi dụi mắt đi vào cục đường sắt, lên lầu còn loạng choạng thiếu chút nữa ngã lăn xuống thang, lòng lẩm bẩm: Bảo sao nói anh hùng khó vượt ải mỹ nhân, riêng ải trên giường này đủ chết, lúc trên giường như rồng như hổ, xuống giường như chó chết.
Đây là thứ vừa đau khổ vừa thống khoái, Soái Lãng bước chân như người say, vừa đi vừa ngáp, tìm nhà vệ sinh, lấy nước lạnh vỗ lên mặt cho tỉnh táo, dù sao vẫn còn trẻ, miễn cưỡng chống đỡ được.
Khi Soái Lãng tới phòng nhân lực gõ cửa đi vào thì lần này cả bốn người trong phòng đều đầy đủ, thế nhưng bốn người bao gồm Tiết Tiểu Nghệ đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Soái Lãng. Soái Lãng còn tưởng mình đi vội quần áo có vấn đề, nhìn lại không phát hiện ra vấn đề.
Tiết Tiểu Nghệ đứng dậy ngoắc tay: “Anh đi theo tôi.”
Soái Lãng theo sát phía sau, ra ngoài rồi mới hỏi: “Tiểu Nghệ, sao thế? Sao ai cũng nhìn tôi như nhìn xiếc khỉ là thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play