Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, trong lòng Soái Lãng tưởng chừng vẫn nghe thấy giọng hân hoan của tiểu học muội, có vẻ chơi vui lắm, đối với cô bé còn rất đơn thuần này, chuyện tình cảm cũng đơn giản, còn ham vui còn nhiều ước mơ hoài bão, e là vị trí của mình trong lòng xếp ở hạng chót trong danh sách ưu tiên chứ.
Vậy là hết rồi, chẳng còn ai để gọi nữa, Soái Lãng càng đi càng buồn bã, đang tính gọi cho mấy thằng đực rựa 99% cũng một mình trong đêm Giáng Sinh, anh em đi chơi cho quên đời, không ngờ có điện thoại. Ái dà, không biết em gái nào lương tâm thức tỉnh gọi cho mình đây, không ngờ vừa nhìn tên một cái, thiếu điều nội thương nghiêm trọng bán thân bất toại, trên màn hình hiển thị: Bác gái Phó.
Chính là giám đốc Phượng Nghi Hiên, tuổi trên 50 còn thích làm ra vẻ tiểu cô nương, nói chuyện thỏ thẻ, về sau còn thi thoảng quấy nhiễu Bình Quả.
Đúng là khi đen đủi thì uống nước cũng giắt răng mà, có điều Soái Lãng không tức giận, vì phép lịch sự, Soái Lãng vẫn nhận máy, lại còn dẻo miệng tương một câu: “Oa, khách quý, chị Phó, đêm khuya tịch mịch nhớ tới tôi à?”
“Đáng ghét, ông chủ Soái cứ trêu người ta, tôi có chuyện muốn tìm cậu.” Giám đốc Phó kéo dài giọng.
Soái Lãng nổi hết da gà, cũng hết luôn cả lịch sự, vội nói: “Tôi đang bận, chị có chuyện gì, mai chúng ta gặp.”
“Thế à, chuyện của tôi mà nói ra là cậu tới ngay tức khắc đấy.” Giám Đốc Phó cố tình mập mờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play