“Hỏi hay lắm.” Đoan Mộc Giới Bình khó khăn lắm mới ngừng cười được: “ Không sai, áp lực đúng là rất lớn, mắt mờ, mồ hôi trộm, hồi hộp, theo trung y nói đó là tâm hỏa thịnh, khí huyết thiếu, nguyên khí thương; theo lời dân gian nói thì là làm nhiều chuyện xấu, đi đêm gặp phải ma; theo lời cảnh sát nói là tự tạo nghiệt không thể sống. Vậy tôi hỏi cậu, là người đồng đạo vừa nhìn thấu yếu quyết trong nghề, cậu có áp lực không?”
“Không, từ khi anh vào đây là áp lực của tôi biến mất rồi, anh cũng vậy nhỉ?” Soái Lãng ám thị.
“Đúng là biến mất, tôi luôn luôn phải bỏ trốn, chưa bao giờ được ngủ yên bình thế này, dù thời gian cảnh sát cho tôi ngủ không nhiều, có điều tôi ngủ say lắm. Giống tâm thái của toàn bộ tội phạm sa lưới thôi, từ hoàng loạn tới thản nhiên đối diện.”
“Ồ, tốt, có điều tôi chẳng muốn biết quá nhiều chuyện của anh, đặc biệt là kinh nghiệm trong tù. Có người đang nghe đấy, loại nhân vật nhỏ như tôi biết quá nhiều không phải là chuyện tốt.”
Chứ còn sao nữa, Soái Lãng chỉ sợ tên này ba hoa quá nhiều sau đó bị tổ chuyên án "mời" ở lại, lý do bảo mật, thế thì quá lỗ.
Đoan Mộc Giới Bình á à như nhớ ra điều gì đó: “Phải rồi, là hài hòa, tôi quên mất ngoài đó có từ này ... Cậu tới thăm tôi, tôi chưa cám ơn cậu.”
“Không cần cám ơn, chuyện này tôi chẳng tự quyết được.” Soái Lãng thở dài, y nhận tiền là cái cớ xuống thang thôi, nếu dứt khoát không đi e là rầy rà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT