Soái Lãng chẳng bỏ đi đâu cả, chẳng qua là kinh ngạc không nói lên lời mà thôi: “ Không thể nào, mẹ mày mỗi lần thấy tao là hận không thể ấn tao xuống đánh cho một trận, còn giới thiệu đối tượng á?”
“Mẹ tao không ưa gì mày thật, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện giới thiệu đối tượng cho mày. Bây giờ trong khu tập thể có ai không biết mấy đứa bọn tao theo mày phát tài, hồi xưa mày nghèo thủng túi chẳng ai để ý, giờ mày giàu chết mẹ rồi, chuyện phải khác chứ.” Đại Ngưu giải thích.
Soái Lãng bĩu môi: “Thôi đi, trong mắt mẹ mày vóc dáng như Trình Quải mới là mỹ nữ, tao dám à?”
“Mày nói gì thế, tao nói lại câu này với mẹ tao, để mẹ tao tới nhà mày nói chuyện. Lần này mày sai rồi đấy, mẹ tao giới thiệu cho mày hai người, một là Tiết Tiểu Nghệ, mày nhớ không, hồi cao trung mày kéo váy người ta ... Còn Hàn Miêu Miêu nữa, nhớ không, mày dây dưa, người ta không thèm để ý, bây giờ người ta ở tổng cục điều phối, mày cưới về sau này chúng ta không lo thiếu xe đi, thích cái nào đi cái đó ...” Đại Ngưu lải nhải luôn mồm, làm mai hộ mẹ luôn rồi.
Soái Lãng chửi luôn: “Mày chết luôn đi.”
Cúp máy luôn, ai ngờ nhiều ngày chưa về thành phố, vừa về một cái lại lắm chuyện, vốn còn định tạt qua nhà chơi với Anh Tử, giờ mà về thì tám phần đám bác gái trong khu tập thể sẽ kéo tới nhà làm mai.
Sợ nhất là mẹ Đại Ngưu, cái bà già đó vô lý vô cùng, Đại Ngưu đi đánh nhau bị thua thiệt, thế nào Soái Lãng cũng bị bà ta vác gậy đuổi đánh, thành ám ảnh tâm lý rồi ... Thành ra đối với toàn bộ nữ nhân trung niên y chỉ có một cảm giác: Ngán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT