“Thực ra cậu đã nhìn thấy rồi, loại thủ đoạn lừa đảo ăn mày, đóng giả sư sãi, đánh tráo, tuy có sơ hở trăm bề nhưng lại chính là tinh túy của thuật lừa đảo.”
“Vì sao lại gọi là tinh túy? Vì nó không được tính vào phạm vì lừa đảo trong quy định của pháp luật, cho nên hoàn toàn không có nguy hiểm nào hết, lâu dần trở thành một nghệ thuật sinh tồn đường phố.”
“Có lẽ cậu cũng được tính là một trong số đó đấy. Có câu lớn gan chết no, nhát gan chết đói, tôi không tán đồng lắm, gan quá to chắc chắn no nứt bụng mà chết, có điều nhát gan, biết e sợ, chưa chắc chết đói .... Cậu chính là loại tiểu nhân biết kinh sợ.” Cố Thanh Trì nói xong mà Soái Lãng chưa đốp chát lại câu nào, ông mỉm cười tiếp tục: “Thuật lừa đảo làm tới cực điểm, sơ hở trăm bề là một loại, muốn nghe loại khác không?”
Soái Lãng ngẫm nghĩ một lúc, gật mạnh đầu.
“Một loại khác được gọi là, không một dấu vết.” Cố Thanh Trì hài lòng.
” Đã là không một dấu vết, tức là nhiều khi người ta còn không ý thức được đã xảy ra chuyện lừa gạt, ví dụ đẩy giá mộ, mọi người chỉ nghĩ là do thiếu đất nên giá cả tăng lên. Từ bán đất xây nhà tới bán nhà có cả đống mánh khóe, nhưng mấy người ý thức được lừa đảo trong đó? Ví dụ TTCK, chẳng qua là cá mập đặt bẫy dụ người chơi nhỏ lẻ thôi ...loại lừa đảo này, người được thản nhiên hưởng thụ, người thua thì coi mình xui xẻo, không ai nghĩ là lừa gạt ... Có câu nói xưa rất hay, dưới mồi thơm ắt có cá chết, tôi nghĩ cậu đã hiểu rồi.”
Soái Lãng đúng là nghe vào tai rồi, mà lúc này hình như có một miếng mồi thơm đang từ từ rải ra ...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT