Khi Soái Lãng khởi động xe lên đường, cách đó không xe một chiếc Audi cũng khởi động, đèn lóe lên rời khỏi vị trí cũ. Chi tiết này không qua được mắt Soái Lãng, chiếc xe đó đi theo hướng ngược lại, không cần nói cũng biết là chở lão già tới đây đợi mình rồi.
“Tôi thanh minh lần nữa, tôi không có ác ý, sao cậu cứ cảnh giác với tôi thế?” Cố Thanh Trì cũng tinh lắm, để ý thấy Soái Lãng quan sát gương chiếu hậu.
“Tôi cũng đâu nói bác có ác ý, sao lúc nào bác cũng thanh minh thế?”
“Thua mười vạn cho nên có ý kiến với tôi hả?”
“Thắng cũng là tiền kiếm tiền từ người chết, tiêu không yên lòng. Con người tôi tuy không có nguyên tắc, nhưng giới hạn vẫn có, nếu từ đầu biết bác làm cái chuyện bỉ ổi đó thì tôi đã chẳng tham gia.” Soái Lãng quang minh lỗi lạc nói.
“Bỉ ổi à? Cậu hình dung thế hơi quá rồi.”
“Không hề, việc bác làm chính là bỉ ổi đấy.”
“Ài, ba cái nghĩa trang phổ thông, một cái nghĩa trang cao cấp, cơ bản là của chính phủ trấn, cục dân chính địa phương kết hợp với nhà đầu tư khai thác. Chính phủ thì muốn bán đất thu tiền, cục dân chính muốn gia tăng kinh phí, hai bên đó bóc lột, doanh nghiệp có được chưa tới sáu thành lợi nhuận, đi theo con đường tiêu thụ bình thường căn bản không có lợi nhuận, cho nên mới dùng hạ sách này. Bây giờ mọi người đều sống chẳng có giới hạn gì, chỉ cần không phạm pháp thì không tính là lừa gạt.”
“Ha ha, tôi nói này bác, thế này không phải ăn cho no, đặt bát xuống lại còn chửi à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play