Edit by Nguyễn Phúc Minh Tâm
Tầng ba, trong phòng giám sát, Vương Tuyết Na nói xong tắt loa đi, môi còn mấp máy, không biết hành động này đại biểu cho cái gì, thấy Soái Lãng nhiệt tình vỗ tay, dáng vẻ hớn hở. Cô nhoẻn miệng cười giơ bản thảo lên: “Ai viết vậy anh?”
“Anh viết đấy.”
- Thật ạ?
“Chứ còn sao, anh tốt nghiệp khoa Trung Văn mà, viết đoạn văn ứng cảnh không phải dễ như trở bàn tay .... Vừa xong rượu lục nghị, hoả lò đất đỏ nung, ý cảnh thật hay, tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm?” Soái Lãng đổi chủ đề nhanh như chớp.
Không ngờ Vương Tuyết Na trề môi, không biết là từ chối hay biểu thị không tin lời Soái Lãng.
Mấy ngày qua trưa tới đón, tôi đưa về, xúc tiến quan hệ hai người, Soái Lãng lấy việc công mưu lợi tư, điều Vương Tuyết Na tới bên cạnh mình, danh nghĩa là gia nhập sắc thái văn hóa cho hoạt động tiếp thị. Còn cái văn hóa này tất nhiên là ép lão đại Hàn Đồng Cảng viết ra, quả nhiên y học thuộc lòng đem lừa tiểu học muội.
Thấy tiểu học muội không nói gì, Soái Lãng tiếp tục: “Vẻ mặt gì thế, hoặc là cho vẻ mặt khẳng định, hoặc là câu trả lời vui vẻ, đợi hoạt động thúc đẩy tiêu thụ kết thúc, chúng ta cũng hỏa lò đất nung, uống rượu dưới hoa nhé.”
“Hì hì ...” Vương Tuyết Na đã quen với giọng điệu ba hoa của Soái Lãng, làm vẻ mặt rất sùng bái gật đầu: “Anh thật giỏi dùng thơ của Bạch Cư Dị ... À phải rồi, ‘Về đi thôi, tóc đã bạc/ Uống nào, cầm đồ mua rượu thêm’, câu này là thơ của ai?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play