Có mấy cuộc điện thoại gọi tới, cả máy chính lẫn máy phụ đều reo, thư ký xem số, ngập ngừng mấy lần nhưng mỗi lần nhìn cái mặt sắt đen xì của lãnh đạo thì lại không dám nói.
Hứa Bình Thu đọc qua loa báo cáo, thở dài trả di động về: “Chuyện cảnh sát không giải quyết nổi nhiều lắm, đây là một trong số đó thôi, liên hệ với người phụ trách phía Tĩnh Hải chưa?”
Thư ký dè dặt trả lời: “Không liên hệ được ạ, đăng ký pháp nhân là Tống Quân, người này sống ở thủ đô và Hong Kong, nhiều năm không về. Còn tổng giám đốc Tống Song Vượng thì quốc tịch Mỹ.”
Lại là một kẻ kiếm đẫy rồi chạy mất, chuyện này dính líu bao nhiêu giao dịch sau màn, Hứa Bình Thu có thể tưởng tượng ra được, xảy ra chuyện thế này, cảnh sát luôn bị chỉ trích đầu tiên, bất kể lãnh đạo hay dư luận đều chĩa mùi dùi vào họ.
Nhưng cảnh sát làm sao giải quyết được, bọn họ đâu có quyền cấp đất bán đất cho ai, mọi chuyện bao giờ cũng thế, kẻ ăn đẫy thì im lặng, kẻ lừa đầy túi bỏ chạy, đống hỗn loạn do cảnh sát xử lý, oan ức không biết kêu ai.
Không lâu sau tới hiện trường, thế cục đã ổn định, ông ta tới tòa nhà Tĩnh Hải nay đã tan hoang, chỉ còn lại đống rác rưởi, đổ vỡ.
“Hiện trường bắt giữ 24 người, tra ra 19 người là chủ sở hữu, còn lại là vào hùa đập phá, người dân qua đường có một người bị đập vào đầu, thương thế khá nặng đã đưa đi cấp cứu... Chúng ta có vài đồng chí thương nhẹ.” Đội trưởng đội chống bạo động đi bên cạnh Hứa Bình Thu báo cáo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play