Dư Tội ngó quanh, không nhìn thấy ông già kỳ lạ đó đâu, mọi khi không quét tường thì quét rác cắt cỏ, rất dễ gặp, gần đây ít thấy hơn rồi: “Bác Mã đâu, tôi tới hai lần không thấy bác ấy đi xóa quảng cáo nữa.”
“Có đấy, anh không thấy thôi.”
Lão Mã giờ thành hiệu trưởng danh dự rồi, ông bỏ 5 năm trời nghiên cứu cùng Sở Tuệ Tiệp biên soạn hai cuốn sách giáo dục trẻ câm điếc, được sở giáo dục phê duyệt thành tài liệu dạy học. Ngoài ra ông còn là giáo viên an toàn cho mấy trường tiểu học quanh đây, thường được mời đi giảng dạy, nhưng hôm trước tỉnh có tiết mục nổi tiếng tới phỏng vấn, ông lại trốn mất, mấy ngày không tới trường.
Dư Tội nghe mà cười suốt, Lão Mã càng sống càng thú vị.
“Chú ấy còn có một nguyện vọng, đó là thành lập một ngôi trường.” Sở Tuệ Tiệp tiết lộ.
“Chà, đúng là nguyện vọng lớn lao.” Dư Tội cảm khái, đối với cảnh sát già sống bằng tiền lương thì đây là chuyện viển vông.
“Chưa hết đâu, đó là ngôi trường chuyên thu nhận trẻ em lang thang và con cái của phạm nhân, đám trẻ con đó, đa phần đi vào con đường phạm tội... Chú ấy nói, có những trách nhiệm cần người gánh, tôi rất tán đồng, giống anh em tôi năm xưa mà không gặp cha tôi thì cũng thế..” Sở Tuệ Tiệp dừng lại: “Thế nên mặc dù có chút hoang đường, nhưng tôi ủng hộ chú ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play