“Mời vào.”
Hứa Bình Thu nghe thấy tiếng gõ cửa thuận miệng đáp một câu, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Mộng Kỳ lưng thẳng tắp bước vào, ông bỏ kính xuống, che giấu đi thị lực đã thoái hóa.
Một tuổi hoa rực rỡ, một chiều tà xế bóng, từng có thời ánh mắt của ông khiến Tiêu Mộng Kỳ hiểu lầm, về sau mới nhận ra đó là ánh mắt hâm mộ tuổi xuân của cô, khép chân kính lễ: “Cục trưởng Hứa.”
“Đừng khách khí, ngồi đi.” Hứa Bình Thu xua tay, một tuần thích ứng chưa qua đã phá được vụ án liên hoàn, nói thế nào cũng là vất vả công cao, chỉ là nhìn nụ cười lấy lòng của cô bé đó biết không phải chuyện hay: “Được rồi, tôi không thừa lời nữa, muốn tôi giải quyết vấn đề gì?”
Tác phong mạnh mẽ dứt khoát của Lão Hứa nổi danh lắm rồi, Tiêu Mộng Kỳ nộp báo cáo, vụ án thì chỉ kết quả đáng nói, vì thế cô tập trung vào hai vị chuyên gia, một thì là phạm nhân đang chấp hành án tù, một thì không có nghề nghiệp đàng hoàng, lo lắng của cô cũng là ở đây: “... Cục trưởng, chuyện này mà truyền ra ngoài, e thành trò cười mất, tôi lo người ngoài cuộc biết sẽ sinh chuyện không hay, đương nhiên không thể phủ nhận tác dụng của họ trong việc thúc đẩy tiến độ vụ án.”
“Vậy thì xong rồi, cũng giống như điều tra hình sự dùng người bắn tin vậy, không có nguồn tin, không có đồng nghiệp hỗ trợ thì cảnh sát cao minh nhất cũng là mù điếc thôi... Không cần cố kỵ, cứ phóng tay mà làm, không cần băn khoăn gì cả, đương nhiên phải chú ý bảo mật. Bệnh lâu cần thuốc mạnh.”
“Có thượng phương bảo kiếm của lãnh đạo là tôi yên tâm rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play