Cả đám tức thì im thin thít, không ai biểu đạt được chuẩn xác tâm tình của mình lúc này, Lạc Gia Long rụt rè nói: “Cháu tuy không tán thành, xong có thể thông cảm với cậu ấy, dù sao đó là kết cục tốt nhất với Mã Bằng.”
Số còn lại gật đầu, đại khái đó là tiếng lòng chung của họ.
“Thế mấy đứa nghĩ vì sao Mã Bằng lựa chọn ra đi, vì sợ tội, sợ bị tra ra chuyện bất pháp, sợ ngồi tù, hay là sợ thành người tàn tật.” Mã Thu Lâm liên tiếp hỏi.
Đây là vấn đề mới, làm khó mọi người, ở đây có người quen, có người không biết Mã Bằng, nhưng một người không sợ chết, làm sao lại sợ mấy thứ đó.
“Tôi không biết cậu ta, nhưng tôi nghĩ rằng, vì trong lòng cậu ta quan trọng nhất là nghề nghiệp này, mọi nam nhân đều có một giấc mộng anh hùng, hào tình hiệp nghĩa, muốn cứu khổ trợ nguy, trừng trị kẻ ác, bộ cảnh phục trên người này chính là chỗ gần giấc mộng nhất.... Cho dù sau này một ngày các cậu làm trái lương tâm, làm chuyện phạm pháp, giấc mộng đó không vì thế mà thay đổi, thứ quan trọng nhất trong lòng các cậu, cũng là thứ quan trọng nhất trong lòng cậu ta.”
Thiệu Vạn Qua phục sát đất, cảm ngộ này đâu phải ai cũng có, nhìn đám nhãi con thường ngày cả đội trưởng cũng dám ai đều im lặng nghiền ngẫm, xem ra những lời này đi vào trong lòng rồi.
“Cháu hiểu rồi.” Lạc Gia Long nói xong đi vào phòng bệnh, lần lượt từng người đi theo, không bao lâu bài hát anh em lại vang lên, không khảng khái kích động như mọi khi, mà nhẹ nhàng như lời ru.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play