Diêu Mạn Lan biết tâm lý mấy cô gái kia, dùng người tất nhiên phải nuôi, mỉm cười nói: “Thứ đặt cho hai đứa đã tới, phiên bản có giới hạn... Còn cả thẻ vàng nữa, khi về thủ đô, tha hồ chi tiêu.”
“Oa, chị Lan, yêu chị chết thôi.” Tiết Phi thoắt cái biến từ mưa sang nắng, ôm chầm lấy Diêu Mạn Lan.
Kim Lệ Hoa tuy cũng vui mừng, nhưng lại không hiểu, loại đãi ngộ này dùng với quan lớn còn hiểu, lấy lòng tên khoa trưởng bé xíu của Đại Nguyên thì không đáng: “Chị Lan, loại đó em chả thấy có giá trị gì.”
“Đúng thế, chỉ là tên lưu manh.” Tiết Phi oán hận rất sâu, nam nhân nào chả coi các cô như trứng mỏng mà cưng nựng, ít nhất bề ngoài là thế, vậy mà tên đó thuần túy coi họ là công cụ phát tiết.
“Ha ha, mấy đứa cứ cầm tiền của mình là được rồi, còn chuyện khác thì không hiểu đâu, có điều cũng không tệ mà, một đêm thỏa mãn cả ba đứa, đã thấy bao giờ chưa?”
Đúng là chưa từng thấy, hai cô gái nhìn nhau cười khúc khích, đêm đó, thực sự làm người ta hoài niệm...
Ợ.... Ọe...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play