Tầng thượng ở tầng 5, người trông coi đang xem cuốn tạp chí cũ tới không thể cũ hơn, xem ra canh phòng không phải là quá nghiêm ngặt, Nhâm Hồng Thành chỉ gian thứ ba, rốt cuộc không đi theo.
Cửa không khóa, chỉ cần báo cáo, có thể ra ngoài hoạt động, nhưng theo Nhâm Hồng Thành nói, mấy ngày qua Lâm Vũ Tịnh không ra ngoài nửa bước.
Dư Tội bước chân nặng nề, giơ tay ra mãi không gõ được, không phải y sợ điều gì, mà sợ làm Lâm Vũ Tịnh lúng túng.
Cộc, cộc, cộc, bên trong truyền ra giọng nói thân thuộc: “Mời vào.”
Đẩy cửa ra, Dư Tội xuất hiện ở cửa, Lâm Vũ Tịnh đang viết gì đó, quay sang một cái tức thì hóa đá.
Gương mặt tiều tụy hốc hác, đôi mắt linh động mạnh mẽ giờ đầy u sầu, khuôn mặt không còn rực rỡ như ký ức, mái tóc gọn gàng đã dài ra không ít, trông già đi mấy tuổi, nhất là trong phòng còn có mùi thuốc lá.
Đột nhiên Lâm Vũ Tịnh hét một tiếng, đầu gục xuống bàn, đó là người cô không muốn gặp nhất, giọng có hơi khàn xua đuổi: “Cậu đi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT