Vương Thiếu Phong thu lại ánh mắt, tầm nhìn chỉ tới 10 mét là cùng, độ khó tăng thêm nhiều lần rồi, hỏi Hứa Bình Thu nhắm mắt dưỡng thần: “Lão Hứa, anh có chắc không?”
Hứa Bình Thu hời hợt nói: “Lãnh đạo, xem ra anh rời cơ sở lâu quá rồi, ai có thể nói chắc được, nhưng anh nhất định muốn hỏi thì tôi trả lời, bắt thì sẽ bắt được thôi, nhưng quan trọng là bao lâu.”
Bắt thì không khó, khó là phải bắt được trong thời gian ngắn nhất, tránh tạo thành nguy hại lớn hơn cho xã hội, dù sao hắn đã giết 6 người rồi, hắn dám làm bất kỳ chuyện gì.
“Cha vợ tôi, hiệu trưởng của chúng ta luôn coi tôi không bằng anh...” Vương Thiếu Phong đột ngột chuyển chủ đề, gần đây liên tiếp xảy ra bao nhiêu việc, ông ta không thể không sinh ra rất nhiều suy ngẫm: “Vì thế tôi luôn muốn tới vị trí cao hơn để chứng minh bản thân, tôi không biết mình chứng minh được chưa, nhưng anh chứng minh được rồi... Lần trước tôi lên bộ họp, ngay cả tỉnh bạn cũng nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm anh.”
Hứa Bình Thu nhìn người bạn học cũ, chuyện đó ông ta cũng đoán ra phần nào, hai người họ từ khi ở trường đã cạnh tranh không dứt, cạnh tranh tất cả mọi việc: “Sự nghiệp như hôn nhân thôi, dù anh lựa chọn thế nào thì cũng khó tránh khỏi ân hận.”
Xưa nay Lão Hứa luôn nói thẳng vào vấn đề, khiến người tự trọng thân phận như Vương Thiếu Dương rất lúng túng, lúc này xe lại chòng chành rồi dừng lại, lại kiểm tra, cửa sổ xe hạ xuống. Cảnh sát viên kiểm tra thì thấy sao trên vai thì sợ hết hồn kính lễ: “Xin lỗi lãnh đạo.”
“Dừng một chút.” Hứa Bình Thu mở cửa xuống xe, bầu trời xám như chì, sáu cảnh sát lập trạm mặt xanh tím, mũ, vãi đều có lớp tuyết dầy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT