“Dư Nhi, giúp cha dán câu đối.” Dư Mãn Đường gọi con trai, ngẩng đầu nhìn khung cửa, không phải cha không dán được, mà cha thấp quá.
Chiều 30 Tết rồi, nhà nhà hộ hộ đã đóng cửa chuẩn bị cơm Tất Niên, lác đác có đứa trẻ con không đợi nổi đã đốt pháo, khắp nơi là đèn lồng đỏ, câu đối đỏ, còn cả mùi cá thịt lan tỏa khắp nơi. Hương Quả Viên vừa đóng cửa, Lão Dư đón Tết hơi muộn một chút, vậy mà thằng con còn chưa chịu ra, nổi nóng quát: “Thằng kia, xéo ra đây không thì bảo.”
“Đây đây đây ạ...” Dư Tội ở trên lầu đã mặc áo mới vội vàng kéo quần chạy xuống, thấy cha vểnh râu trợn mắt cười hì hì lấy lòng, kiếm cái ghế cao, đỡ cha lên, quệt hồ. Mỗi năm cha phải đích thân dán câu đối, giống như mùng 1 mở cửa đốt pháo vậy, không cho Dư Tội làm.
Lão Dư vừa dán vừa nhìn con trai giữ ghế, thuận tay bợp một phát: “Càng ngày càng không ra gì, về chỉ biết ăn, uống rượu, đánh mạt chược.”
“Lỗi của con à?”
“Thế lỗi của cha à?”
“Đúng là lỗi của cha còn gì?” Dư Tội thấy cha sầm mặt bổ sung: “Ai bảo cha lấy vợ tốt như thế, từ hiệu tới nhà đều lau dọn sạch sẽ gọn gàng, con còn làm gì nữa? Cha này, phải nói con mắt cha tốt thật đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play