Đốc sát và cảnh sát chính là hai khối mâu thuẫn trời sinh không thể hóa giải, giả sử hôm nay làm gì sai đã đành, nhưng bọn họ làm trái quy trình một chút chứ chẳng thể nói là sai, vì chuyện rất nhỏ nhặt cũng bị đưa đi, đám hình cảnh cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ người ta muốn bắt là bắt vậy sao? Hình cảnh bọn họ là thứ rẻ rách vậy sao? Đám khốn kiếp quanh năm chỉ ngồi bàn giấy này dựa vào cái gì vênh váo ức hiếp anh em họ, những người ngày ngày vào sinh ra tử?
Còn phía đốc sát đã bao giờ bị kháng cự như vậy, đều nổi nóng rút còng ra, Tôn Thiên Minh không đứng nhìn được nữa rồi, sải bước đi ra, hai đốc sát vừa định ngăn cản, không ngờ một đấm một giật khuỷu nhanh như chớp, hai đốc sát da non thịt mềm sao chịu nổi, lảo đảo va vào tường ngã xuống.
Tôn Thiên Minh lửa giận ngùn ngụt đi xuống quát: “Dừng tay hết lại... Đội ba tập hợp.”
Tất cả hình cảnh, kể cả chỉ làm việc văn phòng cũng chạy ra, chẳng mấy chốc trong sân mấy chục con người đứng im lìm nhìn chằm chằm, đáng sợ hơn bộ dạng hung dữ vừa rồi, Triệu Tấn Lôi có chút sợ, lùi lại: “Tôn Thiên Minh, anh định làm gì?”
“Câu này tôi hỏi mới đúng.” Tôn Thiên Minh bạo phát.
“Các người chấp hành nhiệm vụ trái quy định, uy hiếp thương nhân, dung túng tội phạm đập phá, có biết đây là hành vi loạn pháp kỳ không?” Triệu Tấn Lôi cũng gọi đốc sát tập kết đối đầu.
“Phì, đừng nói loạn pháp kỷ với lão tử, Quan Trạch Nhạc là loại gì, tưởng tôi không biết à, hắn ức hiếp người khác không sao, hôm nay chịu chút uất ức, các người ra mặt làm chó cắn bậy giúp hắn đấy hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT