“Chúng ta lâu rồi chưa giao lưu, sắp đưa cậu ra ngoài rồi, đường còn rất xa, có hứng thú giao lưu một chút không?” Hứa Bình Thu chủ động đưa thuốc lá tới, giọng rất ôn hòa.
“Khó khăn lắm mới cai được.” Dư Tội lẩm bẩm, cai thuốc cũng gần năm rồi, nhưng lúc này y cũng cần một điếu thuốc làm dịu thần kinh, vừa hút thuốc vừa nói: “Chúng ta nói chuyện không hợp đâu.”
Hứa Bình Thu cười ha hả: “À, tại tôi dùng từ không chuẩn xác rồi, vậy nên nói là khai báo mới đúng, từ hôm qua tới giờ cậu làm nhiều chuyện ngu xuẩn lắm đấy.”
Dư Tội liếc một cái qua vai Lão Hứa, hàm cảnh đốc sáng dập dờn, chả buồn nói, cấp bậc cách nhau quá xa, cơ bản chẳng phải cuộc nói chuyện công bằng. Chỉ là không thể không suy đoán dụng ý của lão già này, nắm được thóp của mình, lão ta sẽ làm gì đây?
Hứa Bình Thu chẳng hi vọng Dư Tội thành tâm thành ý nhận lỗi, đợi mãi không thấy trả lời, thở dài: “Vậy nghe tôi đánh giá sự kiện này nhé, Tào Á Kiệt chẳng hề vô tội, mấy năm qua cậu ta dựa vào phân cục phát tài, vốn chẳng chuyện vinh quang gì, chuyển hết tài sản dưới tên một nữ nhân là chỗ thông minh của cậu ta. Đáng tiếc con người ta luôn thua vì sự thông minh của mình.... Nữ nhân đúng là thứ họa hại.”
Dư Tội hừ một tiếng, mặc ông ta biểu diễn, nếu bảo Lão Tào không vô tội thì cảnh sát chẳng mấy ai trong sạch, đám lãnh đạo còn thối bằng mấy, cả Lão Hứa này cũng thế thôi.
“Thôi không nhắc chuyện cậu ta nữa, Quan Trạch Nhạc là tên gian thương tiểu nhân, lừa tiền lừa sắc, tính cách có phần giống cậu.” Hứa Bình Thu cố tình kích thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT