Quan Trạch Nhạc vừa thấy đối phương nháy mắt ra hiệu với nhau cái gì đó, tức thì cảnh giác dọa dẫm: “Trước khi nói nên nghĩ kỹ, đừng trách tôi không nói trước, cậu tôi là phân cục trưởng Tập Hổ Doanh, Bình Quốc Đông, tôi biết các anh là ai, muốn gây chuyện ở chỗ tôi thì phải cân nhắc phân lượng của mình, các anh là cảnh sát thì sao nào?”
“A, chỉ có chừng đó bản lĩnh thôi à? Chưa gì đã muốn so cha so chú hả?” Dư Tội nghe câu này càng yên tâm, đây là thằng vô dụng, chỉ ra ngoài: “Anh chơi tôi một vố, tôi trả anh một cú, anh đập bát cơm của tôi, tôi phá chỗ làm ăn của anh... Đừng lôi cha chú ra, tôi không có, nhưng tôi có thể liều mạng.”
Cái gì? Quan Trạch Nhạc rối rít chạy ra cửa sổ nhìn, ở ngoài sân, mấy nam tử cùng công nhân tranh chấp gì đó, nhìn có vẻ là gay gắt lắm, sắp đánh nhau rồi, nghĩ tới mấy người này giở trò, hắn nghiến răng: “Các người chán sống rồi hay sao, có gan đợi đó, chuyện này chưa xong đâu.”
Nói rồi rút điện thoại ra.
Thử Tiêu cười: “Báo cảnh sát hả, đã tới rồi.”
Quan Trạch Nhạc thất kinh, thò đầu nhìn, ngoài cổng công ty, còi cảnh sát đã hú vang, mấy chiếc xe cảnh sát nối nhau vào sân, trên xe lục tục một đám cảnh sát kéo xuống, quát tháo, công nhân thấy cảnh sát tới thì to gan hơn, kẻ gây chuyện thì chột dạ, hai bên bất chấp, chân đấm tay đá...
Thôi xong rồi, Quan Trạch Nhạc quay ngoắt lại, nhìn ba người kia thản nhiên như không, hắn sực tỉnh, đáng lẽ không nên quay về, ngay từ lúc trở về là hắn rơi xuống hố, giờ muốn đi cũng không thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play