Sử Thanh Hoài không dám làm trái lời lãnh đạo, gọi đội viên đi, Thử Tiêu ngõ thấy Lão Hứa khuất bóng rồi mới tới vỗ vai Dư Tội: “Người anh em, tôi không khuyên cậu nữa, lý tưởng làm gian thương của cậu sắp thành hiện thực rồi.”
“Phì, tôi thèm vào.” Dư Tội nhổ một bãi nước bọt: “Nói với xử trưởng Nhâm hộ tôi, tôi không về đâu, tôi bị thương cần xử lý.”
Du Phong ảm đạm lắc đầu, Lý Mân buồn bã, Tào Á Kiệt ôm Dư Tội một cái: “Mạng không sao là tốt rồi, thứ khác là hư ảo.”
“Đúng thế, cậu không sai, chị ủng hộ cậu.” Lý Mân giơ nắm đấm lên, cô béo này luôn tốt bụng, chính là cô suốt dọc đường đi cùng Lật Nhã Phương tới bệnh viện, còn cõng lên tận phòng cấp cứu.
Nhưng đó chỉ là về mặt tình cảm thôi, như Hứa Bình Thu nói, cho dù Dư Tội có ngàn vạn lý do đi chăng nữa, vẫn phải chịu trách nhiệm.
Đi hết rồi, hành lang quay lại yên tĩnh, người không liên quan đều tránh xa, Dư Tội sờ cái mông bị thương, tập tễnh bước đi, chuẩn bị tìm bác sĩ nhờ xử lý, không ngờ có tiếng quát: “Đứng lại.”
Quay đầu thấy Tiêu Mộng Kỳ đi rồi lại quay về, nhiều ngày không gặp, mỹ nữ lãnh đạo tiều tụy đi nhiều, đôi mắt to ra, trông như con hồ ly trông mấy phim hoạt hình, mang phong vận khác hẳn. Cô vén mấy lọn tóc lòa xòa đi tới trước mặt Dư Tội, muốn tát y một cái, muốn đá y một cái, cuối cùng hỏi trêu chọc: “Bị tát có đau không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play