Sử Thanh Hoài giọng vang vang, tức thì đánh vào chỗ yếu nhất trong lòng mỗi người, kỳ thực hắn là chuyên gia tâm lý, nếu không phải bản tính nhu nhược thì chuyện dẫn dắt đội ngũ đâu nát đến thế. Mọi người sững sờ trố mắt nhìn hắn, cứ như là mới lần đầu quen hắn vậy, đây thực sự là đại bảo mẫu sao?
“Nếu như là thế, chúng ta sẽ khiến đồng chí ở tuyến đầu thất vọng, sẽ đau lòng, vì việc họ làm là không đáng, hi sinh của họ là không đáng.” Sử Thanh Hoài bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, toàn thân không thoải mái, nhưng đâm lao phải theo lao, hắng giọng tiếp tục: “Tôi vẫn nhớ ban đầu thành lập cái tổ chi viện này không ai muốn tới, do xử trưởng Hứa vừa dụ dỗ vừa dọa nạt mới gom mọi người lại với nhau... Nhưng bây giờ tôi tin không ai muốn đi cả, đội ngũ của chúng ta trong thời gian ngắn đã nhìn thấy quá nhiều tội ác, không diệt trừ bọn chúng, hổ thẹn không chỉ là bộ cảnh phục này mà còn lương tri và chức trách một cảnh sát.”
“Cho nên tôi cho rằng, chúng ta không nên thảo luận vấn đề cậu ấy sẽ làm sao, vì bất kể thế nào, tất cả những điều cậu ấy làm chứng tỏ cậu ấy là một cảnh sát hợp cách, giờ tới lượt chúng ta rồi, chúng ta phải làm là quét sạch đám tội phạm đó, dùng hoa tươi và kính lễ nghênh đón cậu ấy ở về.” Sau một hồi phát ra những lời hùng hồn chấn động người điếc, chính bản thân Sử Thanh Hoài kích động không thôi: “Cho dù là ra tòa, tôi cũng dẫn mọi người tới, nhưng tôi không ngồi đây vào lúc cậu ta cần chúng ta nhất, chúng ta than trời trách đất.”
Không khí như ngưng kết, tĩnh mịch tới nghe được tiếng tim đập của mỗi người.
Sử Thanh Hoài nói xong ưỡn ngực sải bước rời đi với tư thế oai hùng, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, cô nhìn tấm lưng thẳng tắp cùng bước đi hiên ngang của Sử Thanh Hoài, cô nhận ra trước giờ mình sai rồi, linh hồn thực sự của đội ngũ cảnh sát, không bao giờ mất.
Một lúc lâu sau, cả phòng vẫn chìm trong im lặng, mặt mày ai nấy quái dị cực độ. Giải Băng tay đặt trên trán, giống như không biết giấu mặt vào đâu: “Mọi người cứ cười đi, té ra trước kia tôi cũng hay nói mấy câu xấu hổ như vậy, thật là …”
Có lẽ nếu là lúc khác, bọn họ cả cười lăn cười bò rồi, nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp, lời của đại bảo mẫu tuy văn vở, nhưng nội dung cơ bản không sai, tuy không có tác dụng kích thích tâm lý, ít nhất mọi người cũng tỉnh táo lại rồi. Lý Mân vỗ mạnh lên má, lấy tinh thần, nói một câu thực chất: “Các anh em, tóm lại là tốt xấu đúng sai gì thì thằng ngốc đó cũng đã làm rồi, tôi nghĩ, nếu vụ án này kết thúc tốt đẹp chút, có khi cậu ta giảm được vài năm tù, mọi người lấy lại tinh thần làm việc đi, cố lên, giúp thằng ngốc đó một tay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play