“Nói ra đi, nói ra lòng sẽ thoải mái hơn.” Cô bé rất cá tính, ài nếu Sử Thanh Hoài có một nửa sự mạnh mẽ này đã không biến từ lãnh đạo thành đại bảo mẫu, Hứa Bình Thư nửa buồn nửa buồn cười. Nhiều người cho rằng lãnh đạo đều là kẻ trơn tuột, khôn khéo mọi mặt, kỳ thực không hẳn, thiếu cá tính sẽ khó được lãnh đạo lắm.
“Nhưng nói ra rồi mà không giải quyết được thì càng khó chịu... Rất đơn giản, trước đó chúng ta có mục tiêu, có đường lối xác định, nhưng bây giờ chúng ta không biết làm gì, toàn bộ đặc cảnh thì ở lại đây không ra ngoài, tổ chi viện lại theo dõi chính người mình... Phải chăng thành trống đánh xuôi kèn thổi ngược rồi?”
Tiêu Mộng Kỳ ngôn từ sắc xảo, khiến Sử Thanh Hoài nghe mà khẩn trương, thế này khác nào trực tiếp chất vấn lãnh đạo cơ chứ?
“Vậy theo ý cô nên làm sao?” Hứa Bình Thu vẫn mỉm cười.
“Bắt đầu từ Duẫn Thiên Bảo, dùng Vương Thành dụ mấy nghi phạm tham gia vụ án ra, bắt hết bọn chúng, làm tới đâu, gọn tới đó.” Tiêu Mộng Kỳ nói rất dõng dạc dứt khoát.
Hứa Bình Thu gật gù như đang nghe trẻ con nói lớn lên sẽ làm gì vậy, cái điệu bộ đó khiến Tiêu Mộng Kỳ bị kích thích, hít một hơi bổ sung: “Tôi cho rằng điều kiện đã chín muồi, tôi hoàn toàn có thể sắp đặt cạm bẫy dụ chúng tới Thâm Quyến...”
Nói chưa xong đã phải dừng vì Lão Hứa cứ xua tay, Tiêu Mộng Kỳ mím chặt môi như cố nén giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT