Chiếc xe đắt tiền rời khỏi biệt thự, Lưu Ngọc Minh đứng đợi khi không thấy bóng dáng nữa mới vội vàng lên lầu, hất đầu đuổi y tá ra ngoài, ngồi xuống giường, vén tấm chăn mỏng lên nhìn vết thường mà đau lòng.
Ôn Lan giật lại chăn che người, bực mình nói: “Có gì mà nhìn, nhìn mấy lần rồi.”
“Em bị thương nặng như thế, khi về tới đây không còn tri giác nữa.” Lưu Ngọc Minh lẩm bẩm, cứ nghĩ tới ngày hôm đó lòng lại ớn lạnh.
“Còn may có bác sĩ giỏi như anh.” Ôn Lan muốn ngồi dậy.
Lưu Ngọc Minh đưa tay đỡ, vì vết thương ở lưng nên không thể nằm ngựa, nằm sấp thì vô cùng khó chịu, cẩn thận giúp cô đi giày, đôi chân đẹp đẽ làm hắn nhìn mãi mới lưu luyến đứng lên.
Lúc này Ôn Lan mặt mộc không có bất kỳ chút son phấn nào, khoác lên người áo mỏng nhẹ, từ từ đi ra cửa sổ, cô thở phào, nhìn biệt thự, nhìn non xanh nước biết, thêm chút cảm giác hạnh phúc và thân thiết.
Đột nhiên có hai cánh tay ôm lấy eo cô, Ôn Lan bật cười mắng: “Muốn chết à, không sợ cha nuôi em diệt khẩu sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play