Khi hai người Dư Tội trở về thì đã khuya rồi, tắm rửa qua loa, phương nam nóng nực ẩm thấp, không dễ chịu chút nào, bọn họ ở phòng thường chả có điều hóa, quạt chạy vù vù chỉ tổ phả hơi nóng vào mặt, mồ hôi đầm đìa, trằn trọc không ngủ được.
Trong bóng đêm, giọng Thử Tiêu truyền ra: “Dư Nhi, có ngủ được không?”
“Ngủ say rồi.” Dư Tội buồn chán đáp.
Thử Tiêu cười khùng khục: “Chớp mắt một cái đã hơn hai năm rồi, nói thật, thi thoảng tôi vẫn mơ thấy chuyện cũ, khi đó khổ một chút nhưng mà tự do tự tại... À, chỉ khổ lúc đầu thôi, về sau thì không khổ nữa, má nó, sống thế mới là sống chứ, mỗi ngày đi đưa hàng xong là đếm tiền mỏi tay, đâu như bây giờ vì vài đồng mà khom lưng uốn gối. Lại có đám đàn em gọi dạ bảo vâng, cả trấn thấy anh Tiêu là chào, tôi nhất nhớ đám Hóa Phì, Mông To, Phấn Tử, không biết họ ra sao, có làm ăn đàng hoàng không, cậu nhớ không?”
“Làm sao mà quên được, tôi bị Lão Hứa chơi cho một vố mà ở đây mà.” Dư Tội nghiến răng đáp.
“Lão Hứa đúng là gian, con mẹ nó tôi ở bên trị an thoải mái như thế, đến dọa dẫm đuổi tôi tới tổng đội, làm tôi mắc đống nợ.” Thử Tiêu vẫn chưa nguôi ngoai. Khó khăn lắm mới ổn định cuộc sống ở tỉnh thành, Tế muội tử đang xé lịch đếm từng ngày hai người chính thức thành vợ chồng, giờ lại thành phiêu diêu vô định, hắn không dám nói với cô, vợ ngốc tới thương luôn.
Cái thứ cây không gốc, nước không cội như hắn, có được công việc đàng hoàng ở tỉnh thành dễ gì chứ, huống hồ, chẳng ai có thể sống chỉ vì mình: “Dư Nhi, sao cậu không đi, cậu thì sợ cái mẹ gì, ở đâu cậu cũng sống tốt mà, ra kia cậu còn sống tốt hơn ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT