Đó là một nơi hoang vu, những cái cây cao lớn lá rộng che đậy đi câu chuyện dưới màn đêm, cũng là một nơi cách quốc lộ không xa, hai chiếc xe đỗ ở đó, trong một cái xe khác là Sử Thanh Hoài, Tiêu Mộng Kỳ, Du Phong, Tào Á Kiệt vây quanh Lý Mân đang thao tác máy tính, trên màn hình là hai người đeo khẩu trang sắp bắt nghi phạm khai sạch ra rồi.
Bảo ca, A Phi, Long Tử, Lam gia cùng một người tên Khả Khả, trừ Duẫn Thiên Bảo là có thể liên hệ trực tiếp, những người khác thì cả tên thật cũng không rõ, xong không gây trở ngại bọn chúng kết băng nhóm cướp xe.
Quá trình nhanh hơn họ tưởng tượng, hoàn cảnh kinh khủng, đống đạo cụ máu me, cùng với hai tên buôn nội tạng, nhiệt độ trong xe cố ý giảm thật thấp. Ý tưởng này do Lý Mân nghĩ ra, với người bình thường mà nói, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, với tội phạm có vẻ cũng thế.
Tiêu Mộng Kỳ xem đồng hồ đeo tay, đã hơn 3 giờ sáng rồi, nghi phạm căn bản chẳng có cái gọi là phòng tuyến tâm lý nào cả, thậm chí còn sợ người ta không tin mình, thông tin có được đủ làm vụ án sáng tỏ rồi.
“Hai tên này đúng là một đôi trời sinh, cả tiếng liền không trò nào lặp lại, không trao đổi ánh mắt cũng hiểu ý nhau.” Tào Á Kiệt tặc lưỡi thán phục không thôi.
“Tôi thấy thương cho nghi phạm.” Du Phong động lòng trắc ẩn lẩm bẩm.
Không thương sao được, chẳng những bản thân bị vơ vét hết, đến cả huynh đệ cũng bị lôi xuống nước, trên màn hình Thử Tiêu đang dỗ dành, đừng khóc đừng khóc, bẩn mặt, bằng việc bọn mày làm, rơi vào tay cảnh sát thế nào cũng bị xử bắn, bọn chúng mà không gửi tiền, lão tử đi tố cáo. Dư Tội tiếp lời, đúng rồi, tố cáo có thêm tiền thưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT