Hiện trường đã nhộn nhịp lắm rồi, đó là một tiểu khu kiểu cũ, quản lý rất tệ, đi qua cổng tiểu khu thấy đống rác lớn, nghe nói là vì đa phần là nhà cho thuê, thu phí vệ sinh không nổi, đến thu người ta bảo tìm chủ nhà, tôi không biết, thế là thành chuyện này.
Có điều giờ phải cám ơn đống rác rồi, xung quanh bị lập tuyến cảnh giới, bảy tám nhân viên kiểm nghiệm dấu vết đeo găng tay, khẩu trang đào bới... Lúc lôi ra tất thối, lát thì có cả băng vệ sinh đã dùng, úi da, kinh tới Tiêu ca chạy thật xa.
Lưu Bình sống ở tầng 4, phòng 2 gian, đoán chừng có dấu vết, Dư Tội không dám vào, hiện giờ có nhân viên kiểm nghiệm bên trong rồi, tìm thấy đôi giày và hai cái quần sịp, đúng là đã ở với nhau thời gian.
Tiêu Mộng Kỳ tới nơi thì thấy Dư Tội đang ngồi bệt ở lề đường mút kem, nhìn rất nhếch nhác, chẳng khác gì đứa học sinh tiểu học. Thường ngày mà thấy cảnh này là cô nhíu mày, hôm nay khác nào gặp hoàng tử bạch mã, tức thì cười tươi như hoa hưng phấn hỏi: “Sao anh tìm ra được?”
Thử Tiêu nhìn mỹ nữ lãnh đạo mắt long lanh, má đào ửng hồng mà ghen tỵ, nhảy vào hạ thấp Dư Tội: “Đoán bừa ấy mà, Hậu Ba lỡ mồm để lộ.”
“Thế người đâu?”
“Ở trong xe.” Dư Tội mồm ngậm kem chỉ chỉ: “Mấy ngày trước cô ấy ném đi vài túi rác, đang tìm lại, tâm tình không ổn định cho lắm, hỏi sau đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play