Dư Tội thấy đám đông phấn chấn thế kia thì đoán chừng họ tra ra thông tin về Vương Thành rồi, kỹ thuật bây giờ nhanh hơn người thực địa nhiều: “Đừng nói kết quả, người kia dùng thân phận giả, không tra được.”
“Đúng, nhưng chúng ta có tướng mạo hoàn chỉnh của hắn, hắn không thoát được đâu, hắn sắp được liệt vào nghi phạm số một rồi.” Sử Thanh Hoài nói xong nhớ ra hắn vừa đình chỉ hai người, bây giờ kết quả thế này, gượng gạo nói: “Hai cậu đợi đã, lệnh này sẽ sớm thay đổi thôi.”
Không nói câu này còn đỡ, nói ra Thử Tiêu bĩu môi khinh bỉ đốp lại: “Nếu không tìm ra manh mối thì mệnh lệnh không thay đổi chứ gì? Thấy chúng tôi lại có giá trị lợi dụng rồi phải không? Phì … đến bọn tội phạm còn biết bảo vệ nhau.”
“Ấy, Thử Tiêu sao lại nói thẳng ra như vậy?” Dư Tội vỗ vỗ vai Thử Tiêu khuyên nhủ rất giả dối, lấy giấy tờ của mình đặt vào tay Sử Thanh Hoài: “Tôi phục tùng mệnh lệnh, tôi gây chuyện, tôi chịu trách nhiệm, nhưng tôi muốn hỏi bên trên câu này, các vị hai lần điều tra cửa hiệu đó, lỡ manh mối quan trọng, ảnh hưởng tới phá án, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
Nói rồi khoác vai Thử Tiêu, Thử Tiêu khoác vai y, hai anh em nghênh ngang bỏ đi.
Những người còn lại ném cho vị lãnh đạo trẻ ánh mắt chất vấn, Sử Thanh Hoài như làm sai gì, mặt đỏ tía tai cúi đầu đi nhanh lên lầu, né tránh ánh mắt như gai đâm vào lưng.
Tiêu Mộng Kỳ thở dài nhìn về phía cổng, không biết chuyện này làm sao vãn hồi đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT