“Dật Phong, không được đeo hoa đỏ lên bục nhận giải, cậu không hối hận chứ?” Dư Tội trêu Lý Dật Phong đang ngồi chơi điện thoại đằng sau.
“Vô vị, lại chưa phải chưa bao giờ đeo, lần đầu còn làm cha em kích động chứ, giờ nhàm rồi.” Lý Dật Phong đang chơi game hăng máu, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Thực sự vô vị, em đã khoe với Yến Tử là được lên TV, cái lần nữ phóng viên kia phỏng vấn em ấy. Úi con bà nó chứ, đợi chiếu lên ngay cả tên em cũng không có, không có tên đã đành, lộ cái mặt ra bị xử lý làm mờ, thế là bị Yến Tử nắm thóp trêu mãi... lần sau phỏng vấn kiên quyết không đi.”
Viên Lượng và Dư Tội cười lăn cười bò, đó là quy củ trong nghề, nhân viên trực tiếp phá án đều không thể công khai lộ diện, chàng ngốc này không biết còn huy động cả nhà đợi xem mình lên TV, vì mất cái lần khoe khoang đó mà hắn lải nhải suốt.
Dọc đường nói chuyện đã tới gần điểm cuối, trại giam nay nắm ở ngoại ô, cách thành phố hơn 10 km, khi tới nơi chỉ thấy trong rặng núi chập trùng, xuất hiện kiến trúc xi măng cốt thép, cứ như tòa thành chẹt nơi hiểm yếu, trên cao lính canh cầm súng đi qua đi lại.
Xe áp giải đi thẳng vào trong trại giam, còn xe của ba người Viên Lượng thì phải dừng lại, cùng với phía trại giam hiệp thương một phen, nghe lý do, cho bọn họ 10 phút gặp mặt. Khi ba người xách đồ đi vào thì Vũ Tiểu Lỗi ngồi bên xe áp giải, nhìn thấy ba người họ liền vui mừng đứng dậy, bị quản giáo quát một tiếng hậm hực ngồi xuống.
Từ bây giờ hắn mất đi tự do, nhân quyền cùng nhiều quyền lợi khác của người bình thường rồi, còn phải báo cáo mới được nói chuyện.
Viên Lượng cười: “Quen rồi là ổn thôi, nghĩ thoáng một chút, cải tạo cho tốt tranh thủ giảm án, sẽ không phải ngồi hết 12 năm đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play