Cảnh vật thay đổi rất nhiều, từ màu xanh mướt của phương nam dần chuyển sang màu xanh xen lẫn sắc vàng héo úa của phương bắc, chớp mắt từ giữa hè rực rỡ đã chuyển sang mùa thu úa tàn. Vụ án kéo dài gần hai tháng trời, tới giờ Viên Lượng nghĩ lại cũng muôn vàn cảm khái, tới giờ Dư Tội ăn cơm còn phản cảm, chỉ ăn đồ khô, mấy thứ canh hoặc rau xào là phản cảm, hắn có chút áy náy, đang lẽ mình nên đi với Dư Tội, ba tên ngốc kia chẳng giúp được gì mấy.
Trưa ngày thứ hai khi luân phiên ăn cơm, Viên Lượng và Dư Tội tới toa ăn cách đó hai hành lang, không gọi cơm hộp như mọi khi, mà gọi hai món ăn với chai bia, Dư Tội cười: “Sao thế đội trưởng Viên, anh lại cầm đầu vi phạm quy định à?”
“Thôi đi, cậu có bao giờ tuân thủ quy củ đâu.” Viên Lượng rót cho y cốc bia: “Xin lỗi, mấy ngày trước đáng lẽ theo cậu với đúng... Mà cậu làm sao thế?”
“Làm sao đâu.”
“Cứ im thin thít chẳng nói gì, nghiêm túc tới phát sợ, tôi thích nhìn dáng vẻ lấm lét thường ngày của cậu hơn.”
“Đội trưởng Viên, anh cứ uống một bụng nước cống rồi vào bệnh viện thông ruột đi sẽ biết, anh không muốn mở miệng ra trong thời gian dài.” Dư Tội nhăn mặt, chẳng hiểu lúc đó mình nghĩ cái quái gì nữa, luôn tự nhận mình rất tỉnh táo, không phải loại động vật đơn bào sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng như Gấu Chó và Súc Sinh, vậy mà làm chuyện ngu si đó.
“Không chỉ chuyện đó.” Viên Lượng chỉ mặt Dư Tội: “Tinh thần cậu không tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play