“Vậy việc này hình như là đi ngược tấm gương tuân thủ luật pháp của ông chủ Hạ rồi.” Giải Băng bình tĩnh phản đòn.
“Ài, chuyện này đúng là tôi tự vả mặt mình, các vị cứ chế giễu tôi đi, tôi thừa nhận, đối tác làm ăn của tôi là Tần Hải Quân, cái gì cũng tốt, chỉ là tham lợi nhỏ, còn đứa em vợ thì bị mẹ chiều hư... Các vị, thái độ của tôi rất rõ ràng nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt, nên xử thì xử, cho dù khuynh gia bại sản cũng không oán trách, ai bảo tôi gặp phải hai người như thế...” Luôn mồm thở dài, Hạ Danh Quý đặc biệt nhấn mạnh mình không quản lý chuyện làm ăn ở nhà hàng, biểu thị ghét ca ghét đắng hành vi tiêu thụ đồ trộm cắp.
Đúng là nói dối một cách trơ tráo, nếu Giải Băng không biết thì đoán chừng mình đã bị lừa rồi, nhưng tuy biết, xong càng biết chuyện ở địa phương khó xử lý, toàn là giao dịch bằng tiền mặt, thương hộ không chối quanh thì cũng nói "không hay biết", phủi sạch sẽ liên quan giống ông chủ Hạ đây.
“Lão Hạ, cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi phá án coi trọng chứng cứ, không vô cớ hoài nghi ai cả.” Một hình cảnh địa phương nói.
“Đúng vậy, các thương hộ khác nên có thái độ hợp tác như anh.” Vị khác bổ sung.
Vị còn lại không nói gì nhưng đứng dậy rót nước cho Hạ Danh Quý, xem ra cái uy ông chủ Hạ vẫn còn lớn lắm.
Bầu không khí rất chi là quái dị, Chu Văn Quyên nhìn ra đồng nghiệp địa phương đều mang thái độ thù địch với họ, nói những lời kia là cho họ nghe chứ không phải nghi phạm, cô mỉm cười nhẹ lặng lẽ ghi chép, đưa túi hồ sơ cho Giải Băng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play