“Thành kiến với tôi à, thì kệ hắn chứ! Ha ha ha, trong mắt tôi, hắn thậm chí còn chẳng tồn tại, hắn thì cũng giống bất kỳ thứ chó mèo nào đó thôi.” Cho dù biết Trương Mãnh không có tâm cơ gì, thấy sao nói vậy, Dư Tội vẫn không thoải mái, còn vấn đề giữa y và Giải Băng, e là cả hai đều khó nói rõ ràng, buông một câu hết sức ngạo nghễ, vươn vai ngáp dài bỏ đi: “Tôi đang muốn nghỉ ngơi cho khỏe đây, nếu kẻ kia làm trộm vài năm, cả thủ hạ mà không biết danh tính thật mà bị sa lưới dễ dàng thế thì tôi thất vọng lắm.”
Lý Dật Phong không hiểu: “Anh Mãnh, tội phạm thì nên bắt cho nhanh mới tốt chứ?”
“Giống nếu tôi và cậu đánh nhau ấy, chẳng có tí hồi hộp nào, vô vị lắm, phải có đối thủ ngang cơ chơi mới đã.” Trương Mãnh dần dà hiểu Dư Tội rồi, cảnh sát là phương tiện của y phát tiết sự biến thái thôi mà thôi.
“Vậy anh nói đồn trưởng của chúng tôi và tổ trưởng Giải, ai có thể phá được vụ án này.”
“Chuyện này khó nói, luận về tổ chức bố trí thì Giải Băng gần như không thể chê trách được, chỉ huy có trình tự, tinh thông nghiệp vụ, tôi theo hắn đi làm vài vụ, hoàn thành rất gọn gàng sạch sẽ không để lại hậu họa, nghi phạm bị định tội là hết đường cãi. Ở đại đội hai, đội trưởng coi hắn là người kế nhiệm.” Trương Mãnh giọng hơi chua, xong đánh giá công bằng, bất kể thế nào cũng do người ta khổ công rèn luyện mà ra.
“Vậy tổ trưởng của chúng tôi thì sao?”
“Ài, cậu ta à, khó nói... Giống như trước kia cậu ta đặt một đống biệt danh xấu cho chúng tôi, chúng tôi từng tụ tập lại với nhau để đặt cho cậu ta một biệt danh, lúc đó mới biết là mỗi người lại nhìn cậu ấy thành một kiểu khác, cãi nhau mãi mà không xong.” Trương Mãnh nhìn về căn phòng đóng kín, cho tới tận bây giờ vẫn chưa biết định nghĩa thế nào về người bạn này cho thích hợp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT