Trong phòng im phăng phắc, chỉ có cái đầu trâu còn đang xúi lên ít bọt trắng cuối cùng và cái cốc rượu bốc mùi khó diễn tả.
Kế hoạch thì không ai phản đối nữa, xong cái mùi đó người ta bịt mũi tránh xa còn không kịp ai mà dám uống? Lý Dật Phong bảo mình là diễn viên chính vai trò quan trọng từ chối, Dư Tội tự xưng phó tổng chỉ huy nên không thể ngất, Trịnh Trung Lượng giả thế ngoại cao nhân, hắn là người bản địa, biết đâu cần dùng tới. Thế nên nhìn đi nhìn lại, Đổng Thiều Quân nói: “Súc Sinh, đành hi sinh cậu.”
“Đồng ý, anh Súc Sinh, anh cứ nằm xuống đi, chuyện tiếp theo giao chúng tôi là được.” Lý Dật Phong đang có điều bất mãn với Trương Mãnh nên xúi vội.
“Bằng chút này thôi mà làm tôi ngất được à?” Trương Mãnh nhìn rượu vàng vàng trong ly, không tin, nín hơi nhận lấy uống sạch, chép miệng bình phẩm: “Vị hơi đắng, chẳng có cảm giác gì, Bánh Nướng, không phải quá hạn chứ? Giống trò chơi trẻ con ấy.”
“Đúng là trò chơi trẻ con mà, chẳng nguy hiểm tẹo nào, nhìn ngón tay tôi.” Đổng Thiều Quân giơ ba ngón tay ra xua xua khẽ trước mặt: “Mấy ngón đây.”
“Sáu ngón.” Trương Mãnh cố tình nói sai, lời vừa dứt thì mắt đầy lòng trắng, rầm một cái ngã xuống, miệng sùi bọt mép tứ chi co giật.
“Má ơi.” Lý Dật Phong nhảy dựng lên rời chỗ tránh xa, bản năng muốn chối bỏ liên quan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT