Hoặc có thể nói căn bản không phải là thẩm vấn, đến Lý Dật Phong còn thấy chán nữa là, chẳng có cảnh tượng kích thích nghi phạm bị đánh đập tàn tệ, khóc lóc van xin, ngay cả vỗ bàn quát tháo cũng không có, chỉ đạo viên yên tĩnh như cô vợ nhỏ, Dư Tội thì còn chẳng buồn nhìn nghi phạm lấy một cái.
Căn phòng nhỏ im phăng phắc.
Thế này làm sao mà được, chẳng những Lý Dật Phong không chịu được, nghi phạm ngồi nửa ngày ngứa ngáy như có kiến đốt, hỏi viên cảnh sát già nghiêm nghị: “Chú cảnh sát, vì sao không thẩm vấn cháu?”
“Không ai hỏi thì mày không biết tự nói à, muốn lãnh đạo tốn công sao?” Lý Dật Phong sầm mặt dọa, đá nghi phạm một cái, bị Vương Tấn trừng mắt lên mới thôi.
Nghi phạm xoa mông, không đau, lại làm bộ hoảng sợ vô cùng: “Tôi nói, tôi tự nói... Chúng tôi định tới vùng núi này bắt vài con thỏ gì đó, không ngờ gặp mấy con trâu đi lang thang, nhất thời hồ đồ ma xui quỷ khiến dẫn xuống núi... Chú cảnh sát ơi, cháu biết cháu sai rồi, tội cháu đáng chết, trong nhà còn cha già trên bảy mươi không ai nuôi, nể tình cháu phạm tội lần đầu tha cho cháu, lần sau cháu không dám nữa đâu.”
Rồi tự tay tát mình chan chát, giống như đã ăn năn hối lỗi lắm rồi.
Lý Dật Phong lúng túng không biết phải xử lý thế nào, thằng này nước mắt nước mũi dầm dề trông cũng thật đáng thương, mà trộm con trâu cải thiện cuộc sống đúng là quá đáng, hắn còn trộm chó trộm gà suốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play