Cứ nghĩ Dư Tội sẽ thở phào cảm kích mình vì chuyện này, ai dè y lại nhíu mày tỏ ra không vui, Vương Tấn lấy làm lạ nhìn y, tựa đang trưng cầu ý kiến đồn trưởng, thẳng thắn mà nói nếu không phải giao lưu với Mã Thu Lâm, lại thấy y một lòng muốn phá án thì đã không có cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
“Không được, tuyệt đối không được, cứ như thế này không phải là cách hay.” Dư Tội lắc đầu, y biết Vương Tấn có ý tốt, nhưng không tán đồng cách giải quyết này.
Vương Tân kiên nhẫn nói: “Nhưng cách ôm cây đợi thỏ của cậu cũng chẳng được, cậu đi ô tô không biết đi xe máy vất vả cỡ nào, huống hồ địa bàn quá rộng chúng ta không biết chúng sẽ ra tay ở đâu, cách này có quá nhiều sơ hở.”
“Tôi biết vất vả, tôi biết biện pháp này chưa tối ưu, nhưng đó là cách duy nhất lúc này, còn chú làm thế này khác gì thanh toán hóa đơn cho trộm, khác gì dung túng tội phạm? 5 vạn mua được mấy con trâu chứ? Nhỡ lại mất thêm thì sao nào?”
“Đó chỉ là khả năng thôi, hơn nữa thông báo cho các thôn tăng cường phòng bị, chẳng lẽ chúng còn dám tới à?” Vương Tấn xua tay phản bác, kỳ thực ông ta không tán đồng kế hoạch của Dư Tội.
“Bên này chú đề phòng nghiêm ngặt thì bọn chúng tới xã khác, huyện khác trộm, hơn nữa chú nghĩ thực sự có thể đề phòng được à, phòng được một ngày chứ phòng được cả năm không, làm thế khác gì mở cửa mời trộm vào nhà?”
“Này này, cậu nói kiểu gì thế hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT