Đêm đã về khuya, đêm đông đến chó cũng chui vào ổ ấm nằm im thin thít rồi, bên ngoài kia trừ tiếng gió rít ra thì không còn âm thanh nào khác. Trong phòng càng yên tĩnh hơn, Trương Mãnh vỗ vỗ trán mấy lần rồi mà không nghĩ ra được kiến nghị hay, mấy chuyện động não đều nhờ vào đám anh em, nhìn sang Đổng Thiều Quân, Đổng Thiều Quân lắc đầu: “Năng lực của tôi vẻn vẻn chỉ kiểm nghiệm dấu vết, không phải điền tra... Nhưng mà giờ là Tết, nhu cầu thịt thà trứng cá lớn, tôi nghĩ trâu mất biến thành thịt trâu cả rồi.”
Đây là tâm kết của Vương Tấn, rất khó xử, vụ án khó như thế, giờ có bỏ hết tinh lực vật lực vào tra, để rồi cuối cùng tìm đống thịt không truy hồi được đồng nào, thế có phải là thà không tra còn hơn à? Kinh phí duy trì cái đồn này còn giật gấu vá vai, lấy đâu kinh phí đi phá án, khác nào đã tuyết lại thêm sương.
“Tiểu Mãnh, nói gì xem nào.” Mã Thu Lâm thấy Trương Mãnh nhìn ngang ngó dọc điểm danh.
“Tôi thấy bắt mấy thằng trộm trâu chán lắm, nếu là giết người thì giao cho tôi.” Trương Mãnh hung hãn nói một câu làm mọi người khóc không được cười không xong, vị này chê án chưa đủ lớn.
“Dật Phong, đừng thì thầm, có gì đưa lên bàn mà nói.” Vương Tấn vỗ bàn, làm Lý Giật Phong đang thì thầm với Lý Ngốc giật mình.
“Chú Tần, cháu thấy chuyện này... Chúng ta nên nghĩ cách khác.” Lý Dật Phong ngập ngừng: “Vừa rồi cháu bàn với Thằng Ngốc, Đầu Tỏi, xem chừng khó tìm được trộm trâu, tìm được thì cũng chẳng còn trâu, chẳng bằng về tìm cha cháu làm hạng mục hỗ trợ khó khăn gì đó …”
Mỗi lần nói tới cha mình đều làm Lý Dật Phong rất có cảm giác thành tựu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play