“Thuốc sát trùng, chỉ biết thế thôi.” A Bặc đi tới đi tới rửa mặt, cổ tay có nốt đỏ chấm trắng, giống mụn trứng cá, nặn cái ra mụn.
Ở đâu chẳng có bệnh, nhất là phòng giam chẳng sạch sẽ cho mấy, dù là mỗi ngày lau dọn cũng ngăn không được ký sinh trùng sinh sôi ở nơi thiếu ánh mặt trời này.
Phó Quốc Sinh không ngờ trả lời rất chuyên nghiệp: “Thành phần chủ yếu là Tetramethrin, Piperonyl butoxide. Ddv, ức chế các loại sâu, nếu nơi này không thông gió thì hun luôn chúng ta cũng được.”
“Mẹ nó, cũng quá mức không coi chúng ta là người rồi, cứ thế phun vào.” Dư Tội có chút bực dọc.
Ngươi khác vào đây sớm không coi mình là người nữa, Dư Tội nhíu mày một loạn tên khó phát âm mà y còn chẳng biết là cái gì, chẳng lẽ Lão Phó là thằng chế thuốc giả?
Mỗi người trong cái phòng giam này đều có câu chuyện đặc sắc ở ngoài, câu chuyện ấy nối tiếp ở đây thành thứ an ủi cuộc sống buồn tẻ.
Hơi thuốc tan đi, cách giờ cơm còn sớm, đám cặn bã bắt đầu bày trò, trò hôm nay rất sáng tạo, khiến Dư Tội cũng hứng thú.
Chơi gì thế, ăn trộm, mô phỏng ăn trộm.
Hai ngày trước tên người An Huy vừa thăng chức từ lau sàn lên làm rửa hộp thức ăn vì để râu ngắn nên gọi là Lông Ngắn, tuyên bố mình là ăn trộm lành nghề, có điều ở đây không có đất dụng võ, túi ai cũng sạch trơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT