Nghe nói phải ở lại thêm, Thương Đại Nha khẩn cấp gọi Giản Phàm lại, có tốn tiền cũng còn hơn ở lại đây, cuống lên gọi Giản Phàm nói: “Đừng đừng đừng, người anh em, nhầm thì thôi, tôi vào thường xuyên ấy mà, chuyện nhỏ, không sao đâu.”
Giản Phàm ngạc nhiên hỏi lại: “Anh không muốn tố cáo à? Vô duyên vô cớ bắt người không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Tố cáo cái gì, người ta không tố cáo tôi thì thôi.”
“Xem người ta nghĩa khí chưa, thả người ra, nghe đây, hai người hôm khác mời đại ca tôi một bữa thỉnh tội, sau này còn có việc nhờ tới anh Đại Nha đấy.” Giản Phàm giơ tay dọa đánh.
Vừa cho Thương Đại Nha thể diện, lại cho cảnh sát cớ xuống thang, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương miệng vâng dạ, mắt gườm gườm nhìn Giản Phàm, thề lần sau phải xẻo một bữa bù lại ấm ức hôm nay.
Cửa mở ra, Giản Phàm thân thiết khoác vai Thương Đại Nha rời chi đội, tới góc tường dừng lại, kéo hắn sang một bên, mặt nghiêm trọng thì thầm: “Anh Đại Nha, may mà tôi gặp anh ở đây lớn chuyện rồi, Hàn Công Lập được thả rồi, hắn kéo đám người đi đập mấy chỗ làm ăn của anh, may mà anh bị bắt nhầm đấy, nếu không anh không kịp đề phòng, có khi rơi vào tay hắn thì nguy to, có khi bị hắn đánh thừa sống thiếu chết không chừng.”
Thương Đại Nha kinh ngạc há hốc mồm khoe hết hai cái răng cửa to tổ bố có thể dùng làm xẻng cạp đất, nói không ra lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT