“Anh biết là kẻ nào đúng không?” Liên tiếp mấy câu hỏi làm Tằng Nam sững người, điều cô biết là thông báo chính thức, ngay cả Ngũ Thần Quảng cũng không nói chi tiết với cô, vì khi đó vụ án đang dang dở.
“Cô hỏi Trương Kiệt ấy, tôi không biết ... Dù tôi biết cũng muộn rồi, cứ treo mãi thế đi, nhẹ nợ cho tất cả, không ai phải chết thêm nữa ... Tằng Nam, nói thật với cô nhé, tôi thương cô, mười mấy năm qua cô chắc chắn trải qua không ít ấm lạnh trên đời này, nhưng nực cười ở chỗ, cô lại biến mình thành cái loại bạc tình bội nghĩa hệt như những người mà cô căm ghét. Đường Đại Đầu coi cô như em gái, như người thân đấy, bị tra tấn cũng không hề nói là do cô sai đi bán mấy món đồ cổ kia, cô thì sao nào, 2 lần dùng anh ấy làm mồi nhử ... Trương Kiệt truyền tin cho cô không chỉ một lần đúng không? Anh ấy chết rồi, cô từng một lần nào đi thăm mẹ góa con côi của anh ấy chứ? Anh ấy chết vì truy lùng hung thủ giết cha cô đấy, cô làm thế có tệ bạc quá không? ... À, còn tôi nữa, con ma xui xẻo, chú cháu cô lấy số đồ cổ có dính líu tới vụ án đi trêu chọc tôi, chắc là đứng ngoài nhìn tôi từ thiên đường giàu sang quay trở lại trắng tay hay lắm nhỉ? Tôi chỉ là tên cảnh sát nhỏ, một chàng trai ở quê lên, các người thoải mái chơi đùa, không cần bận tâm tôi nghĩ gì, đúng không ... Hôm nay cô nói rõ rồi, ha ha ha, tốt quá, tôi chả phải liều mạng nữa, nhẹ lòng rồi, ha ha ha ...” Giản Phàm ngửa mặt vừa cười vừa bỏ đi, nụ cười có cay đắng, cũng có nhẹ nhõm.
Tằng Nam đờ người tại chỗ không phản bác được câu nào, nghe tiếng cười chua chát có phần điên dại xa dần.
Hai ngày sau ...
Sân bay, nơi mỗi này hội tụ niềm vui trùng phùng và nỗi buồn ly biệt, Giản Phàm quanh quẩn đi hết từ đại sảnh chờ bay tới bãi đỗ xe, có chút đứng ngồi không yên, với y mà nói, hôm nay vừa là trùng phùng, cũng là biệt ly.
Bên tai thi thoảng lướt qua tiếng máy bay cất hạ cánh, trước mắt là những khuôn mặt xa lạ, mấy đôi vợ chồng đem theo con cái hoặc lớn hoặc nhỏ, vừa xuống máy bay. Lối ra đường băng có một đôi tình nhân đang ôm nhau tạm biệt, nam nhân không quên ghé tai thì thầm với cô gái những câu cuối cùng, lại có một chuyến bay nữa vừa có thông báo hạ cánh. Giản Phàm vô số lần đi ra khỏi đại sảnh chờ bay, vô số lần lấy gương nhỏ ra soi, nhìn khuôn mặt chưa lành của mình.
Khe khẽ kéo một góc băng dán, Giản Phàm chửi một tiếng: “Mẹ nó, ngay cả cơ hội làm mặt trắng của lão tử cũng bị tước đoạt rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play