“Anh thật hồ đồ, em lo chính là cái này, nếu manh mối là giả cũng không sao, dù gì bao nhiêu người có tra ra cái gì đâu, nhưng nếu là thật thì phiền lắm.” Giữa đôi mày Dương Hồng Hạnh như có nỗi lòng khó giải tỏa: “Nếu là vụ án bình thường thì không nói, nhưng liên quan tới Phân cục Tấn Nguyên thì khác. Vụ án này dính líu tới nội bộ chúng ta, tương lai điều tra sẽ khó khăn trùng trùng, chưa kể có nguy hiểm, phiền toái không thể lường trước. Bất kể người trong hay ngoài đều có thân phận địa vị, anh là ai, là cảnh sát nhỏ không có bối cảnh, anh không có vị thế để tra họ mà vẫn an toàn. Em lo sự nghiệp của anh sẽ gặp trở ngại.”
“Vậy thì sao hôm qua em còn đồng ý giúp anh?” Giản Phàm hỏi lại.
Dương Hồng Hạnh hậm hực: “Em tưởng anh chỉ hoang tưởng, căn bản không thể tra ra cái gì, em muốn xem anh ngã dập mặt cũng tốt.”
“Kỳ thực anh cũng muốn ngã, nhưng mà đôi khi ngay cả ngã cũng không dễ dàng.” Chuyện này phức tạp hơn Dương Hồng Hạnh nghĩ nhiều, Giản Phàm không muốn dính vào làm gì, cũng chẳng thể nói ra được, quá nhiều mối quan hệ lằng nhằng trong chuyện này, riêng liên quan tới Tằng Nam là y đã không cách nào mở miệng rồi.
Đang đi thì có điện thoại, Giản Phàm vừa cầm máy lên, không biết nghe thấy cái gì mà phanh két một cái, sau đó chuyển xe qua dải dừng xe bên đường, ừ ừ vài câu, mắt thì thâm trầm nhìn Dương Hồng Hạnh.
“Sao rồi?” Dương Hồng Hạnh đợi Giản Phàm đặt máy xuống là hỏi vội.
“Lớp trưởng, sự thực chứng minh nam nhân tham ăn thì cũng có thể thành công.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play