Trò chuyện quên thời gian, tới khi đồng nghiệp cùng phòng quay lại mới phát hiện ra nửa tiếng trôi qua lúc nào không hay, Giản Phàm đứng dậy cáo từ. Dương Hồng Hạnh tiễn chân tới tận bãi đỗ xe, lúc này vẻ mặt tươi như hoa nở xen lẫn chút thẹn thùng, ngay Tiêu Thành Cương cũng nhìn ra hai người có vấn đề.
“Oa ca, đi đâu đây, về chi đội à?” Tiêu Thành Cương nhìn theo bóng dáng Dương Hồng Hạnh trong gương chiếu hậu tới khi không thấy nữa: “Anh hay thật đấy, bỏ em lại một mình, bận như vậy còn bỏ thời gian đi tán tỉnh lớp trưởng.”
“Đừng lắm mồm, tới chợ đồ cổ Nam Cung.” Giản Phàm chỉ huy, nụ cười trên mặt vẫn còn đó.
Tiêu Thành Cương vừa nghe đã giãy nảy: “Trời, lại đi nữa, anh em mình đã lang thang ở đó ba ngay rồi, toàn là chai chai lọ lọ bình bình hũ hũ, có gì đâu mà xem, em không tin ở đó có manh mối.”
“Thành Cương, mày làm cảnh sát một năm rồi, sao chưa học được tính kiên trì, thế làm sao tiến bộ được.” Giản Phàm chân thành khuyên nhủ: “Tra án là không được nóng vội, chịu bỏ công sức thì sẽ có thành quả, chẳng phải hôm qua chúng ta tìm được người quen Tằng Quốc Vĩ sao? Cái chợ này đã có hơn 20 năm, người chơi đồ cổ đều ở đó, không tới đó tìm thì đi đâu?”
“Không phải chị Vũ Vân tìm cho anh đống nghi phạm à, sao không dựa vào đó mà tra.”
“Cái đó chỉ giúp giảm bớt gánh nặng cho Quách Nguyên và Trương Kiệt thôi, nếu không bằng đó hồ sơ, đừng nói sàng lọc điều tra, xem thôi cũng mấy mấy tháng. Chúng ta đi tra manh mối, nếu như có điểm nào giao cắt với bọn họ, sẽ giúp thu hẹp phạm vi, ở nước ngoài mức độ số hóa thông tin cao hơn chúng ta, bọn họ thường xuyên dùng cách này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play